Nguyễn Nhuyễn dĩ nhiên không thể tin tức linh động được như Phương Hủ, rất nhiều thông tin Chỉ Nguyên nói cô mới nghe lần đầu.
Càng nghe càng mở mang đầu óc, cũng càng thấy xót Giang Ngôn Trạm.
Nghĩ đến cục cưng của cô phải chịu cực chịu nguy hiểm, cô vạn phần không nỡ.
Thai nghén ra một sinh mệnh mới thật sự rất vĩ đại.
Trước khi gặp Giang Ngôn Trạm, Nguyễn Nhuyễn đã đi thám thính các cửa hàng bán đồ cho mẹ và bé, lên list luôn rồi.
Nhưng cô chưa mua gì cả, chỉ là dành sẵn tiền ra để chuẩn bị từ trước thôi.
Bởi vì còn chưa chắc chắn là Giang Ngôn Trạm đã có mà.
Tuy là tỉ lệ trúng thưởng khi làm trong kỳ phát tình rất cao, nhưng cũng không phải 100% trúng, giống như việc mang bao vẫn có tỉ lệ dính.
Nếu cô thể hiện thái độ quá rõ ràng, rồi đến cuối cùng lại không phải, thì sẽ gây áp lực không đáng có cho Giang Ngôn Trạm.
……
Trưa hôm sau.
Nguyễn Nhuyễn đến sảnh công ty chờ Giang Ngôn Trạm.
Hiện tại cô cũng xem như là có tí tiếng tăm, các bạn học sinh trong trường và phụ huynh các bạn ấy đa phần đều nhận ra cô, chắc do cô là Trạng Nguyên đại học của tỉnh năm nay.
Vì thế Nguyễn Nhuyễn đi cửa hàng mẹ và bé đều bịt mặt kín mít, đến công ty của Giang Ngôn Trạm càng phải cẩn thận.
Người trong công ty ai mà không biết cô, nhưng phải đến khi cô lên hot search người ta mới biết cô là Alpha, đã thế còn chưa cả học xong—— đúng là tầm cỡ sếp Giang thì làm sao đi quen một Alpha bình thường được.
Này gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi nè.
Đương nhiên, cho dù mọi người có nhận ra Nguyễn Nhuyễn thì cũng sẽ ráng hết sức kiềm chế, có muốn hóng hớt cũng phải lén la lén lút.
Làm Nguyễn Nhuyễn tưởng bở mình ngụy trang cũng khá đấy chứ.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm liền thân màu đen ngắn, để lộ da thịt nõn nà và xương quai xanh thanh mảnh qua cổ áo trễ.
Chưa kể Nguyễn Nhuyễn còn trang điểm nhẹ, đeo thêm một đôi bông và vòng cổ, vô cùng xem trọng cuộc hẹn hôm nay.
Tuy Giang Ngôn Trạm bận rộn cả một ngày dài, nhưng khi xuất hiện vẫn rất tươi tỉnh, không khác gì so với lúc sáng gặp, bước ra thang máy cùng một nhóm người nhìn là biết bèo bèo cũng phải phó trưởng đơn vị.
Khoảnh khắc anh thấy Nguyễn Nhuyễn, sự vui vẻ đã dâng lên được tới đầu mày, nhưng bị cưỡng chế áp xuống để duy trì hình tượng tổng tài bá đạo của mình, cuối cùng chỉ còn đường nhếch khẽ ở khóe môi.
Nhưng mà cũng chỉ cần thế thôi là cả thế giới đã biết rồi.
“Về đi.” Anh quay người nói với những người phía sau, “Còn lại mai tính tiếp.”
Mấy người theo sau Giang Ngôn Trạm đều ngạc nhiên khi nay được thả dễ vậy, trao đổi ánh nhìn với nhau vài lần rồi mới vui vẻ đáp lại, “Mọi người vất vả rồi ạ” “Ngày mai gặp nhé” “Bái bai mọi người”.
Chỉ vài giây sau, đám người ban nãy còn tay cầm cà phê tay cầm điện thoại đã biến mất không thấy tăm hơi.
Giang Ngôn Trạm đến chỗ Nguyễn Nhuyễn đang chờ.
Nguyễn Nhuyễn đeo khẩu trang, lúc cô hơi nghiêng đầu chào anh, bông tai khẽ động, ánh ra chút ánh sáng bạc.
“Cục cưng, hôm nay tan ca sớm quá nha.” Cô lại gần Giang Ngôn Trạm, nhẹ nhàng ôm anh, “Đói chưa? Có muốn đi dạo chút rồi đi ăn với em không?”
Giang Ngôn Trạm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tối đi, sau đó ghé vào tai cô, nói: “Muốn ăn ở đâu thì em chọn đi.”
Nhà hàng Nguyễn Nhuyễn chọn cách công ty anh không xa, khoảng mười phút đi bộ.
Cô đang tính rủ Giang Ngôn Trạm đi bộ qua đó, chỉ sợ anh đói quá thôi.
Nghe anh mở lời, Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu, hoa tai lắc lư theo chuyển động đầu: “Em biết chỗ này, gần lắm, không cần đi xe, được không?”
Cô đưa tay ra chờ Giang Ngôn Trạm nắm.
Giang Ngôn Trạm cụp mắt nhìn, rồi nắm lấy.
Vừa ra khỏi cửa công ty, Giang Ngôn Trạm buông tay Nguyễn Nhuyễn ra. Nguyễn Nhuyễn hoang mang nhìn anh, thấy anh cởi áo khoác ngoài, sau đó mặc vào cho cô.
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Đang là mùa hè, ngoài trời rất nóng. Lúc còn trong máy lạnh thì mặc vầy không sao nhưng bây giờ đang ở ngoài đường mà?
Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác nhìn Giang Ngôn Trạm không những mặc vào cho mình mà còn cài hai cái nút trên lại. .
Nguyễn Nhuyễn: “?”
Trên người Giang Ngôn Trạm giờ chỉ còn một lớp áo sơ mi trắng.
Anh nới lỏng cà vạt, bởi vì cảm xúc không lộ rõ nên từ góc nhìn nghiêng của Nguyễn Nhuyễn, trông có vẻ như đang khó chịu.
“Mặc vào đi.” Anh dừng một chút, rồi hơi gằn: “Nắng đó.”
Nguyễn Nhuyễn: “…………” Nhưng mà mặc như này cũng có che nắng được mấy đâu?
Cô cũng thấy khó hiểu nhưng cũng đoán được đại khái tại sao Giang Ngôn Trạm làm vậy. Ây da, anh đúng là một Omega có bình giấm to đùng luôn, có khi trong đầu đang suy nghĩ làm sao để đánh dấu Alpha của mình cũng nên.
Nguyễn Nhuyễn vuốt ve lớp vải trên tay, nở nụ cười đầy dung túng: “Cảm ơn cục cưng.”
Bỗng nhiên trong cô dạt dào tình thương của mẹ ghê.
Còn Giang Ngôn Trạm thì lại thấy đáng yêu muốn chết.
Làm anh có hơi ngượng ngùng, vô thức hơi che mặt.
“Đi thôi.” Giang Ngôn Trạm ôm ngang vai Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn bị anh ôm vai, cộng thêm lớp áo phủ lên, cảm thấy thật là ấm áp đến muốn rơi lệ.
May mà sự ấm áp quá độ này cũng chỉ kéo dài có năm phút.
Giang Ngôn Trạm ngoài mặt lạnh lùng nhưng tay lại không an phận, cố tình nghịch bông tai của Nguyễn Nhuyễn.
Bông tai bị anh chọt lắc tới lắc lui.
Trước khi bước vào nhà hàng, Nguyễn Nhuyễn giữ tay anh lại, yêu chiều hỏi: “Thích cái này lắm à?”
Giang Ngôn Trạm: “……?”
Cái này là cái nào?
Ý là đang hỏi đôi bông á hả?
…… Anh chỉ thấy nó lắc lư qua lại đáng yêu thôi, giống cô vậy đó.
Giang Ngôn Trạm không đáp, xem như đồng ý với Nguyễn Nhuyễn.
Dù sao thì người này cho dù thích đến mấy cũng đâu có thể hiện ra đâu nào, sao mà hay ra vẻ ghê.
Nguyễn Nhuyễn quay đầu đi, hơi ngưỡng cổ lên cho anh nhìn, “Nếu thích thì để đưa anh một đôi nhé.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Là kiểu kẹp, không có lỗ xỏ vẫn dùng được.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
“Thích……” Anh cúi đầu, ghé vào tai Nguyễn Nhuyễn, hôn lên vành tai cô, “Nhìn em đeo cơ.”
Nguyễn Nhuyễn: “!!”
Giang Ngôn Trạm vừa dứt lời lập tức né ra, Nguyễn Nhuyễn thấy rõ vết đỏ trên tai anh đã lan rộng đến cả cổ.
Nguyễn Nhuyễn bị đột kích bất ngờ cũng hơi ngượng, cô nắm tay Giang Ngôn Trạm, thì thầm: “Em còn một đôi nữa, anh mang lên chắc chắn đẹp lắm, lần sau lúc chỉ có hai chúng ta…… Cho em xem nhé?”
Lời này như nỉ non, làm Giang Ngôn Trạm không thể không nhớ đến những lần hồ nháo ban đêm đó. Cô cũng như này, hơi thở phả nhẹ bên tai, dịu dàng dụ dỗ, làm anh vốn đã mất trí lại càng thêm chìm đắm.
Tại sao anh lại bị phản dame vậy chứ?
Chẳng lẽ anh thực sự không thể dẫn trước được dù chỉ một lần thôi sao?
Giang Ngôn Trạm mím môi không nói lời nào, tay không cam lòng chọt bông tai Nguyễn Nhuyễn thêm vài cái mới chịu thôi.
Nhà hàng này tuy Nguyễn Nhuyễn chưa đưa anh đến lần nào, nhưng cô có đi tiền trạm rồi, đồ ăn ngon, không quá cay không quá mặn, vô cùng phù hợp để ăn cùng gia đình.
Bên trong máy lạnh chạy phà phà, Nguyễn Nhuyễn vừa bước chân vào liền cảm thấy như được hồi sinh, thở phào: “Mát quá đi.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm, lần sau ăn mặc kín đáo vào.”
Nguyễn Nhuyễn: “?”
Cô nhìn Giang Ngôn Trạm, anh lạnh lùng nhìn cô.
Cũng cũng đi, nếu đổi lại là cô, cô cũng không thích ai nhìn thấy dáng vẻ chếch chì lộ da thịt của Giang Ngôn Trạm cả.
Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm vào phòng riêng, cô nũng nịu chớp mắt với Giang Ngôn Trạm, thỏ thẻ: “Thôi mà, cục cưng đừng giận nữa mà, tại em thích cái đầm này ý.”
“…… Nào có.” Giang Ngôn Trạm vẫn mặt lạnh như tiền, “Em thích mặc gì thì mặc thôi.”
Nguyễn Nhuyễn nhịn cười đến là vất vả.
Nhân viên bước vào mang cho hai người nước chanh lạnh —— không biết nghe tiếng được tiếng mất gì mà nhìn Nguyễn Nhuyễn, cười thân thiện hỏi cô: “Chị có cần em đổi thành nước đường đỏ không ạ?”
“A……” Nguyễn Nhuyễn gật đầu, “Em đã chọn món trước luôn rồi! Mong anh sẽ thích.”
Cô kéo khẩu trang xuống dưới cằm, để lộ hàm răng trắng bóng.
Giang Ngôn Trạm chỉ nhìn một cái liền hôn lên.
Cứ nhắm vào những lúc Nguyễn Nhuyễn không phòng bị thế này thì anh kiểu gì cũng kèo trên được. Anh nhanh chóng chiếm quyền chủ động, giữ đầu cô lại, hôn sâu hơn.
Cô theo bản năng ghìm tay Giang Ngôn Trạm lại thì bị anh nắm lấy, sau đó bị ấn hẳn người vào lưng ghế.
…… Ây da, cái này mới này, anh học lỏm được skill của cô rồi ư.
…… Cũng được phết.
Đây là một nụ hôn nhẹ nhàng đằm thắm, chỉ đơn thuần là đôi bên trao đổi tình cảm dành cho nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau, như cá gặp nước thôi.
Sếp Giang quả là canh thời gian quá chuẩn, anh chủ động kết thúc nụ hôn, trước khi rời đi còn hôn nhẹ thêm một cái. Anh vừa ngồi ngay ngắn lại vị trí cũ thì vừa lúc cửa phòng vang lên tiếng đập cửa, theo sau là nhân viên dọn đồ ăn lên.
Nguyễn Nhuyễn thở phào, nhìn Giang Ngôn Trạm.
Anh vẫn cứ là vẻ mặt không gợn sóng đó, áo sơ mi thậm chí không có lấy một nếp nhăn, chỉ khác là đôi môi hơi đỏ lên.
…… Là son của cô.
Nguyễn Nhuyễn cười nắm tay anh, chờ nhân viên đi rồi, cô nhỏ giọng: “Cục cưng, chúng ta còn đang ở ngoài ý, nên là, không được rù quến em thế đâu……”
Giang Ngôn Trạm nhận ra tin tức tố của cô đã thay đổi, tăng thêm phần áp chế nhưng vẫn dịu êm, làm người không thể không vâng lời.
…… Chính xác là sự dữ dội mà anh đã được đích thân thể nghiệm vào đêm hôm ấy.