Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1487:



Chương 1487: Nguồn

Sunny nhìn chăm chú Dòng Sông Vĩ Đại ở xa, đông cứng tại chỗ. Gương mặt cậu không nhúc nhích chút nào.

Nhưng mà, trong đầu cậu thì đang có cả một cơn bão. Những sự thật rời rạc mà cậu đã biết được, đã chứng kiến, và đã tự mình trải nghiệm trong Mộ Ariel di chuyển, va chạm lẫn nhau, và rơi vào khớp với một âm thanh đáng sợ. Sự thật không thể tưởng nổi của cơn Ác Mộng đang dần tự hé lộ.

Từ đầu đến đích...nó đều là...

Cậu đột nhiên bị nỗi sợ hãi áp đảo.

Hơi dời ánh mắt, Sunny quan sát dải ruy băng xinh đẹp kia tự quấn quýt vào bản thân, hình thành một vòng lặp vô cực.

Đỏ sẫm đậm, xanh lam rực rỡ, đỏ tía mềm mại...bảy mặt trời tỏa sáng trong hắc ám...

Nó như một giấc mơ vậy.

‘Làm sao có thể? Làm sao Dòng Sông Vĩ Đại có thể chảy thành vòng tròn?’

Nhưng mà rồi...đương nhiên nó có thể.

Nghĩ lại thì, đó quá hợp lý.

Đã luôn có những nghịch lý về cách Dòng Sông Vĩ Đại được miêu tả. Bởi vì nó luôn được tả là “bất tận”... Sunny đã không quá để ý đến điểm đó, chỉ cho rằng từ đó đơn giản là để thêm vị mà thôi. Nhưng mà cậu đáng lẽ phải thông minh hơn. Ma Pháp luôn rất cố ý với cách nó lựa chọn từ ngữ.

Miêu tả của Tiếng Hét Nghẹn Ngào là:

[...một dòng sông vĩ đại chứa trong nó, trôi chảy bất tận từ tương lai vào quá khứ.]

Làm sao một dòng sông thời gian lại có thể bất tận? Quá khứ không phải vô cực. Nếu Dòng Sông Vĩ Đại thật sự chảy vào quá khứ, thì bất cứ ai đi trên nó rồi cũng sẽ đến được nguồn gốc của thời gian – nên, theo định nghĩ, nó không thể trôi chảy bất tận.

Chỉ là nó đúng là có thể. Bởi vì cửa sông của nó cũng là nguồn của nó...bên trong Mộ Ariel, quá khứ liên kết với tương lai, tạo thành một tồn tại hoàn chỉnh. Chứng cứ ở ngay trước mặt cậu.

Có nguyên nhân cho việc những Sinh Vật Ác Mộng sống ở Dòng Sông Vĩ Đại là mạnh mẽ nhất ở nơi xa xăm trong quá khứ, gần Cửa Sông, và ở nơi xa xăm trong tương lai, nơi Sunny đã đến từ. Hai nơi đó là một.

Cậu nhíu mày, rồi lắc đầu.

‘Không, đợi đã...như vậy không hợp lý.’

Nếu Dòng Sông Vĩ Đại là một vòng lặp vô cực, và quá khứ biến thành tương lai, không có hồi kết...thì Cửa Sông là sao? Sự tồn tại của Cửa Sông là không thể chối cãi. Nó không chỉ được nhắc đến trong mô tả của Tiếng Hét Nghẹn Ngào và Vải Liệm Hoàng Hôn Thất Sủng, mà còn là nguyên nhân khiến những Kẻ Tìm Kiếm Sự Thật đến Mộ Ariel này.

Họ đã đến tìm những bí mật mà Ác Ma Sợ Hãi đã giấu ở cửa sông Dòng Sông Vĩ Đại...

Sự thật xấu xí mà ông ta muốn tự do khỏi.

Và khi Aletheia, Tìm Kiếm Đầu Tiên, cuối cùng tìm thấy nó, Ô Uế đã ra đời.

Cả mục đích của Dòng Sông Vĩ Đại là đến điểm trước khi thời gian tồn tại – trước khi những vị thần ra đời, và vì vậy nằm ngoài kiểm soát của họ. Ít nhất đó là thứ mà Sunny và Nephis đã tin rằng.

Nên làm sao có thể không có Cửa Sông?

‘Có. Cửa Sông tồn tại.’

Chuyển ánh mắt, Sunny quan sát dải ruy băng xinh đẹp kia. Từ khoảng cách này, cậu không thật sự có thể nhìn thấy dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại, nhưng mà cậu thấy được vài thứ.

Ví dụ như, đoạn mà bị phủ trong những đám mây sôi sục, cho ra đời những cơn bão khủng khiếp. Khu vực sông mà tương ứng với những ngày cuối của Chiến Tranh Tận Thế, còn những cơn bão kia chính là những cơn bão thời gian mà nó đã tạo ra.

Xoáy nước khổng lồ nơi Đảo Aletheia đã ở bị che khỏi tầm mắt, nhưng Sunny nhìn thấy một chấm bé tí trên đoạn đỏ sẫm của dải ruy băng vặn vẹo. Đó là Thất Sủng. Cậu cho rằng bản thân nhìn thấy một thành phố khác ở đoạn đỏ tía. Đó chắc là Chạng Vạng...

Nhưng mà điểm bất thường dễ nhìn thấy thứ hai, thì là một điểm nơi bề mặt Dòng Sông Vĩ Đại bị sương mù che khuất. Sương mù hoàn toàn không thể xuyên thấu, che một độ dài đáng kể của dòng sông. Thời gian chảy ở đó có vẻ không yên thậm chí từ khoảng cách này, có nghĩa là ở gần nó chắc chắn là tuyệt đối hủy diệt.

Sunny cảm giác lạnh lẽo, nhận ra Cửa Sông không chỉ tồn tại...

‘Không, đó...đó là không thể nào.’

...Mà cậu đã ở đó rồi.

Có gì đó như nổ tung trong đầu cậu.

‘Đương nhiên rồi...’

Nhìn Dòng Sông Vĩ Đại ở xa, Sunny hít một hơi run rẩy.

Cậu nhớ lại những ngày đầu tiên ở trong Ác Mộng này, trôi trên một miếng gỗ ở nơi đầy sương mù.

Lúc đó, mọi thứ về tình huống kia đã có vẻ kì quặc và quái lạ. Nên cậu chưa từng thật sự nghi vấn nơi đó là ở đâu. Nhưng mà, giờ khi cậu suy nghĩ về việc đó...thậm chí cân nhắc đến sự kì lạ nói chung của Dòng Sông Vĩ Đại, những ngày đầu tiên đó là đặc biệt kì cục.

Sương mù, mảnh gỗ trôi dạt, và chuyện xảy ra kế đó...

Thật ra thì, Sunny chưa từng nhìn thấy cái bè của mình trôi ra từ sương mù. Thay vì vậy, cậu chỉ nghe thấy tiếng nước gào rú và bị ném vào trong nước khi dòng chảy đột nhiên trở nên dữ dội lật ngược miếng gỗ trôi dạt kia. Đến khi cậu bơi lên bề mặt, thì bảy mặt trời đã chiếu sáng trên đầu.

Quan trọng nhất là, sương mù không còn thấy đâu nữa – ngược dòng hay xuôi dòng. Xung quanh cậu, chỉ còn Dòng Sông Vĩ Đại rộng lớn lấp lánh, một cảnh tượng như mơ, như thể sương mù chưa từng tồn tại. Cũng có những kí tự điên loạn khắc trên mặt dưới của cái bè.

...Gần như là cậu bị đưa đến đó xuyên qua thời gian và không gian thay vì đơn giản bị dòng chảy mang đi xuôi dòng.

Và bây giờ, Sunny gần như chắc chắn đó chính xác là việc đã xảy ra.

Nơi sương mù mà cậu đã ở vài ngày đầu tiên khi tiến vào Ác Mộng này...là giới hạn bên ngoài của Cửa Sông. Nó cũng là nguồn của Dòng Sông Vĩ Đại.

Đó là nơi giữa quá khứ và tương lai, nơi mà những quy luật của thời gian bị vặn vẹo và bẻ gãy. Lối vào Cửa Sông thật sự – không gian mà tồn tại ngoài thời gian, chứa đựng những bí mật của Ariel – được che giấu ở đâu đó trong sương mù.

Aletheia đã tìm thấy nó, còn Sunny thì chỉ trôi ngang qua, được dòng nước mang đi. Khi mảnh gỗ trôi dạt kia đến giới hạn của Nguồn, cậu bị ném ra khỏi nó, xuất hiện ở nơi xa xăm trong tương lai – ở khu vực của Dòng Sông Vĩ Đại mà tương ứng với thời điểm kẻ mà cậu thay thế vai trò đã tiến vào Mộ Ariel.

‘Đợi đã...’

Sunny đột nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh khi cậu nhớ thêm vài chi tiết nữa về thời gian của mình ở trong sương mù...ở Giới Hạn.

Chẳng phải cậu đã bị tra tấn bởi những cơn ác mộng về sự điên rồ, tuyệt vọng và ám ảnh đáng sợ ở đó? Chẳng phải cậu đã hét lên, thức dậy...

‘Không, không...đừng nữa mà...làm ơn...’

Chẳng phải Tội Lỗi An Ủi đã không giải thích được trở nên hoàn chỉnh và thực đến hoàn hảo ở đó, trong sương mù?

Và Dòng Sông Vĩ Đại...là một vòng lặp...

Sunny rùng mình.

Một dự cảm khủng khiếp nắm lấy trái tim cậu với móng vuốt băng giá.

Ngồi trên boong của Phá Xích, cậu nhìn dòng sông ở phía xa và thì thầm:

“Sáu Tai Ương... không phải phiên bản tương lai của chúng ta.”

Sunny nhắm mắt.

“...Chúng là quá khứ. Chúng là chúng ta từ những vòng trước của Dòng Sông Vĩ Đại.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com