Phá Xích vẫn đang bay ở tốc độ cao về cùng hướng mà nó bị ném ra khỏi lốc xoáy. Biết ơn làn, Nephis đã nghiêng con thuyền kịp lúc, khiến những thành viên tổ đội không rơi thẳng xuống...nhưng Sunny vẫn bị đè vào sàn, khó khăn đứng dậy.
Thế giới tăm tối, chỉ có ánh sáng mềm mại của cây tôn nghiêm thắp sáng nó.
Cuối cùng, cậu đứng lên, hơi lung lay, và gọi lên bằng giọng đè nén:
“Mọi...mọi người còn sống cả chứ?”
Cậu có thể nhìn thấy Nephis gần đó...cô đang an toàn. Nhìn qua boong thuyền, cậu nhìn thấy Effie đang tựa vào cây tôn nghiêm, một biểu hiện giật mình trên mặt cô. May mắn là, nữ thợ săn có vẻ không bị thương.
Jet ở xa hơn một chút. Có vẻ như cô đã dùng dạng thứ năm của vũ khí sương mù, lưỡi hái, làm lưỡi móc để giữ bản thân thăng bằng. Đôi mắt xanh dương băng giá của cô cảnh giác và tập trung.
Cassie đang ngủ trong buồng khi sự kiện kì lạ xảy ra, nên cô chắc chắn là ổn – cô gái mù có lẽ chịu vài vết bầm, nhưng mà cô sẽ không bị ném ra khỏi thuyền.
“Tôi ổn!”
“Còn sống thì không hẳn...”
Nghe Effie và Jet trả lời, Sunny thở phào nhẹ nhõm. Gần như cùng lúc, Cassie xuất hiện từ dưới thuyền, trông hơi lộn xộn.
Toàn bộ thành viên đã có mặt, cậu hơi thả lỏng.
Họ có vẻ đã thoát khỏi xoáy nước đáng sợ kia. Ít nhất thì trông có vẻ là vậy.
Đường hầm vặn vẹo đã không còn, bị thay thế bởi một không gian trống rỗng, bao la. Cảm giác đè ép mà Sunny đã có khi ở nơi nước sâu của Dòng Sông Vĩ Đại cũng đã biến mất, và thời gian cũng có vẻ đã trôi chảy tự nhiên trở lại.
Nhưng mà không gian thì...
Không gian hơi kì lạ.
Sunny gặp khó khăn trong việc miêu tả cảm giác sai trái kia, nhưng mà nó nhất định là ở đó. Dù sao thì, nhân loại vốn dĩ không nên cảm nhận đến thớ vải không gian – tại sao chứ, khi với họ nó đáng lẽ là cố định và bất biến?
Nhưng mà nhiều khái niệm bất biến đã trở nên mơ hồ với sự buông xuống của Ma Pháp. Đặc biệt là ở trong Mộ Ariel này, nhiều thứ mà cậu từng cho rằng tuyệt đối đã cho thấy không đáng tin cậy như vậy. Sự tồn tại của Mộ đã là một nghịch lý, khi nghĩ đến nó chứa đựng cả một thế giới.
Dù vậy, mặc dù Sunny không thể cảm nhận được thớ vải không gian, cậu vẫn có thể cảm nhận nó có gì đó sai. Cậu chỉ không thể giải thích đó là gì.
‘Chuyện gì đang xảy ra? Không, trước tiên...chúng ta ở đâu đây?’
Không có âm thanh nước vỗ vào thân thuyền Phá Xích, không ánh mắt trời, không ánh sáng thẩm thấu Dòng Sông Vĩ Đại vào đêm. Chỉ có hắc ám, im lặng, và gió.
Cau mày, Sunny liếc nhìn Nephis. Cô vẫn đang nắm giữ mái chèo, nhưng mà hiện tại, cô không có việc gì để làm cả. Con thuyền vẫn bay...lên?...vì quán tính, và không thể nào điều khiển nó đến khi quán tính đó tiêu tan.
Cậu quan sát gương mặt cô, đảm bảo Nephis ổn, rồi nhìn đằng sau cô. Không có gì ở đó cả...chỉ có hắc ám rộng lớn, bất tận.
Gió chơi đùa với tóc bạc xinh đẹp của cô.
Neph cũng đang nhìn cậu. Cô chần chừ vài giây, rồi dè chừng nói:
“Tôi nghĩ...chúng ta đã ra khỏi lốc xoáy rồi.”
Đó là rõ ràng. Không, thật ra thì... không phải. Không ai biết có gì ở trái tim của Dòng Sông Vĩ Đại, nên rất có thể là có một không gian bao la, trống rỗng bên trong đó. Nhưng mà, bằng cách nào đó, Sunny không có cảm giác họ đang bị chôn vùi bên dưới một khối nước không thể nghĩ nổi.
Vậy thì, là gì? Họ đã đến đáy của Dòng Sông Vĩ Đại?
Nếu vậy, tại sao họ bị ném lên thay vì xuống? Thật ra... Phá Xích vẫn đang bay lên, mặc dù tốc độ đó đã trở nên chậm hơn theo mỗi giây.
“Chuyện quái gì đã xảy ra?”
Nephis trông không chắc lắm. Cô cau mày, chật vật tìm câu trả lời, và cuối cùng nói với không chút tự tin trong giọng:
“Tôi không chắc. Cảm giác...giống như chúng ta vừa vượt qua một giới hạn nào đó. Cậu đã tự mình chứng kiến việc xảy ra kế đó.”
Cô muốn nói gì khác, nhưng đột nhiên đông cứng.
Vài giây sau đó, mắt cô hơi mở rộng ra.
Nephis giơ lên một tay và chỉ về thứ gì đó.
“Sunny...đằng sau cậu...”
Sunny biết rằng không có gì ngay sát sau lưng mình – nếu không thì cậu đã có thể cảm nhận nó với giác quan bóng. Cau mày, cậu quay người và nhìn về phía hắc ám xa xăm kia.
Nó cũng trống rỗng như thứ cậu nhìn trước đó, nhưng khi cậu hạ thấp ánh mắt...
Sunny bất động.
‘Cái...mình đang nhìn cái gì vậy?’
Không có gì đằng sau Nephis. Nhưng mà ở hướng mà cậu hiện đang nhìn, có gì đó trôi nổi trong hắc ám. Nó như là một dảy ruy băng nhiều màu sắc, đỏ tím, xanh lam, đỏ sẫm, với những phần của nó chìm trong bóng tối. Bảy nốt ánh sáng nhỏ chậm rãi di chuyển xuyên qua hắc ám quanh nó, một cảnh tượng xinh đẹp.
Dải ruy băng hình thành một vòng tròn, bề mặt của nó tự vặn vào bản thân như một dải Mobius.
Mất Sunny vài giây để nhận ra ruy băng kia là gì.
‘Đó...đó...là Dòng Sông Vĩ Đại...’
Mắt cậu cũng trợn to.
Bởi vì không có gì ngoài sự trống rỗng giữa Phá Xích và dảy ruy băng nhiều màu sắc kia, gần như không thể nào xác định khoảng cách, và quy mô. Nhưng mà, cậu biết...
Đỏ tím, xanh lam, và đỏ sẫm là ba vùng của Dòng Sông Vĩ Đại – bình minh, ban ngày và bình minh. Bảy chấm ánh sáng nhỏ kia là bảy mặt trời. Khu vực của dải ruy băng kia mà ánh sáng của mặt trời không đến được là phủ trong bóng tối...nhưng mà, ít nhất luôn có một mặt trời ở phía đối diện của ruy băng, ánh sáng của nó xuyên thấu khối nước và khiến nước tỏa sáng.
Phá Xích đang ở...xa, rất xa Dòng Sông Vĩ Đại.
Và hắc ám trống rỗng quanh họ là bên trong của Mộ Ariel.
Tuy nhiên, Sunny quên hết đi về kim tự tháp đen và kẻ tạo ra nó.
Mắt cậu khóa vào dải ruy băng xinh đẹp kia...tự vặn vẹo vào bản thân...như một dải mobius...
Cậu rùng mình, và gương mặt cậu tái như xác chết.
Tim cậu đột nhiên bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi.
Tâm trí cậu cứng ngắc đến chết chóc.
Môi cậu run rẩy.
Sunny cảm giác bản thân không thở nổi.
‘...Là một vòng lặp.’
Dòng Sông Vĩ Đại tự vặn vẹo vào bản thân, trôi chảy bất tận, bề mặt nó không bao giờ bị gián đoạn.
Dòng Sông Vĩ Đại...toàn bộ nó...là một vòng lặp vô cực.