Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1485: Đi Trong Xoáy



Chương 1485: Đi Trong Xoáy

Di chuyển trong đường hầm vặn vẹo dưới lòng nước là một cơn chật vật không ngừng...nhưng mà, kì lạ là, nó chủ yếu là an toàn. Đúng như Bông Hoa Gió đã nói, miễn sao Phá Xích không chạm vào nước, có rất ít thứ bên trong lốc xoáy này mà có thể đe dọa họ.

Nếu con thuyền bay đụng vào bức tường xoay vòng kia thì, cơ bản là chết mà thôi - không chỉ vì dòng nước khủng khiếp và áp lực nước hủy diệt, mà còn vì gây ra gợn sóng nhỏ bé nhất cũng sẽ là thông báo sự tồn tại của bản thân cho đám quái vật khó tưởng tượng sâu trong Dòng Sông Vĩ Đại này.

Cách xa bức tường ban đầu không quá khó khăn, nhưng mà càng xuống sâu, thì tình hình đó càng trở nên gian nan. Đường hầm trở nên hẹp hơn, những cú vặn vẹo trở nên thường xuyên và gắt hơn mỗi ngày. Đôi lúc, nó cong đến mức Phá Xích bay về phía trước một lúc thay vì tiếp tục rơi xuống.

Như thể họ đang di chuyển trong dạ dày của một con thú không thể tưởng tượng ra nổi.

Tệ nhất là đường hầm đó không cố định. Nó liên tục di chuyển, co dãn, khiến những bức tường nước xoáy kia như thể đang đuổi theo con thuyền duyên dáng vậy.

Có lẽ đúng là như vậy.

Đôi lúc, nước sẽ phủ trong hắc ám hoàn toàn. Đôi lúc, nó tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Nephis lái thuyền trong hắc ám, nhưng khi nơi nước sâu của Dòng Sông Vĩ Đại được thắp ánh sáng xinh đẹp, Cassie sẽ nhận lấy mái chèo. Những người còn lại bị buộc phải trốn vào trong con thuyền bay, để cô một mình đối mặt với những hình dạng khủng khiếp di chuyển trong nước rực rỡ ngoài kia.

Bất cứ ai cũng sẽ lung lay và bị đè nặng tâm trí nếu phải chịu đựng sự kinh dị và áp lực mà những sinh vật kia tỏa ra. Bất chấp điều đó, Cassie duy trì sự bình tĩnh và có vẻ không bị ảnh hưởng...Sunny không biết liệu đó là dấu hiệu tốt hay xấu.

Nhưng mà thứ cậu biết thì đó là họ sẽ không bao giờ sống sót nổi hành trình xuyên qua lốc xoáy này nếu không có Phá Xích. Và nếu Cassie không chữa trị mạch ma thuật của nó thì họ cũng đã bị Dòng Sông Vĩ Đại nuốt chửng từ lâu rồi.

Như hiện tại... Sunny cảm giác họ, có lẽ, sẽ đến được phía bên kia của lốc xoáy.

Vài ngày trôi qua trong sự yên ắng căng thẳng. Họ xuống càng lúc càng sâu, áp lực tấn công tâm trí họ càng lúc càng rõ ràng. Vực thẳm hắc ám là ngột ngạt, và ánh sáng rực rỡ là đáng sợ. Hơn thế nữa...từ lúc nào đó, bản thân thế giới đã trở nên kì lạ, chơi những chiêu trò với tâm trí họ.

Thời gian trở nên rối rắm và khó nắm bắt, như thể ngay cả nó cũng đang bị nghiền ép bởi gánh nặng đè ép của nước quanh họ. Sunny và Nephis, hai người mà đã trải nghiệm thứ tương tự trong cơn bão thời gian, ít bị ảnh hưởng bởi sự kì lạ này hơn những thành viên khác của tổ đội. Nhưng rồi, họ cũng trở nên quen thuộc với sự không ổn định ghê rợn của thời gian.

Cùng với thời gian, không gian cũng đã trở nên không đáng tin cậy.

Ban đầu, Sunny nghĩ rằng đường bay của Phá Xích đã mất đi sự trơn tru, khiến con thuyền vài lần rung lắc và chấn động. Đôi lúc, nó sẽ giật, và đôi lúc, nó sẽ lúc lắc.

Nhưng rồi, cậu nhận ra bản thân thớ vải thực tế đã trở nên quấn quýt.

Cậu hiểu được nó khi đang cầm một cốc trà, pha nó với nước hồi sức của Suối Vô Tận, định đưa nó cho Nephis. Thường thì, đi từ lối vào dưới thuyền đến đuôi thuyền sẽ mất cậu không đến một phút, và vài chục bước. Nhưng lần này, Sunny đếm ít nhất vài trăm bước trước khi đến được vòng tròn kí tự.

Trà mà cậu đang cầm thì vẫn còn nóng hổi.

‘Đây...không tốt.’

Cậu nhìn chăm chú cốc trà trong tay, rồi nhìn Nephis, người đang điều khiển con thuyền mà có vẻ không nhận ra có gì kì lạ cả.

‘Lỡ như boong thuyền không phải thứ bị kéo dãn như cao su, mà là một trong số chúng ta?’

Lỡ như không gian giữa con thuyền và những bức tường đột nhiên co lại?

Đột nhiên, hắc ám vây quanh có vẻ đáng sợ hơn rất nhiều.

Nhưng mà họ không thể làm gì về vấn đề này cả. Lo lắng về việc bị xé rách bởi không gian rạn nứt cũng sẽ không giúp gì cho cậu.

Vậy nên, Sunny phân tâm bản thân bằng cách tập trung dệt.

Sau khoảng bảy chu kỳ hắc ám và ánh sáng – cậu không thể nói rõ bao nhiêu bởi vì thời gian đã trở nên kì lạ – cậu thành công chỉnh sửa pháp thuật [Rương Mông Mênh] của Hòm Hám Của để cho phép nó có thể chứa đựng cả vật sống. Cậu đã không sao chép dệt của món Ký Ức Đỉnh Cấp, mà đã mượn vài yếu tố từ nó.

Tiếc là, nỗ lực đó vô ích. Sunny có lẽ đã thay đổi của dệt ma pháp của nó để tháo bỏ giới hạn chỉ cho đồ vật không phải sinh vật, nhưng mà cậu lại không biết đủ để thêm vào một không gian sống được bên trong không gian trữ vậy của rương. Không có đồng cỏ, khu rừng, hay dòng sông trong nó.

Có nghĩa là cũng không có ánh sáng, nước, và không khí trong đó. Không hề có gì cả. Nên, trừ khi cậu muốn cho sinh vật kia chết ngạt, thì đặt chúng vào trong là không cần nghĩ đến.

Về lý thuyết thì, cậu bây giờ có thể giấu những cái bóng của mình trong Hòm Hám Của, vì chúng không cần thở. Nhưng mà, Sunny cố gắng cỡ nào cũng không nghĩ ra tại sao cậu lại muốn làm như vậy. Có lẽ để trừng phạt nếu đứa nó nghịch ngợm...

Cậu không chia sẻ những ý nghĩ đó với đám bóng, nhưng mà chúng lại bắt đầu tránh né cái rương lắm răng, vì nguyên nhân gì đó.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Hoặc có lẽ nó đang trôi qua rất nhanh.

Sunny chỉ biết rằng sâu dưới Dòng Sông Vĩ Đại có vẻ càng lúc càng đáng sợ mỗi lần cậu nhìn vào nơi hắc ám kia. Thậm chí Cassie cũng bắt đầu trông hơi bất an.

Đường hầm không còn hẹp đi nữa. Nhưng mà, những vặn vẹo và ngoằn ngoèo của nó thì đang trở nên điên loạn hơn.

Và rồi, một ngày...

Phá Xích có vẻ đã dừng lại.

Sunny giật mình khi cảm giác chuyển động quen thuộc hoàn toàn biến mất. Đứng lên từ chỗ đang ngồi, cậu phát hiện những thành viên khác của tổ đội cũng trông bối rối.

Rồi, cậu nghe tiếng hét kiềm nén của Neph.

Nhìn đuôi thuyền, cậu thấy cô nắm hai mái chèo chặt đến mức tay cô biến thành màu trắng. Cô đang di chuyển cả hai mái chèo theo cách kì lạ... không chậm rãi và trơn tru, như mọi khi, mà là mạnh mẽ và với sự khẩn trương.

‘Cái quái gì vậy?’

Tại sao Nephis lại di chuyển mái chèo nếu họ đang đứng yên?

Nhìn những bức tường của đường hầm, Sunny giật mình.

Bức tường...đã biến thành bóng mờ.

Phá Xích bị đông cứng tại chỗ, nhưng mà bản thân đường hầm thì đang bay qua nó với tốc độ khủng khiếp. Những vặn vẹo và ngoằn ngèo mà Nephis đã cẩn thận di chuyển qua bây giờ đang bay vụt qua họ, buộc cô phải điều khiển con thuyền nhanh nhất có thể...và thậm chí là nhanh hơn hẳn như vậy nữa, nếu họ muốn sống sót.

‘Không hợp lý chút nào cả...’

Sunny mơ hồ trông chốc lát.

Làm sao con thuyền bay vừa ở yên tại chỗ, và vừa được lèo lái qua những nơi bẻ cong của đường hầm?

Như thể bản thân thế giới đang bị xoay vòng và di chuyển bởi hai tay của Neph.

Nhưng mà rồi, lần cuối cùng mà thế giới này hợp lý là khi nào cơ chứ?

Có lẽ vị trí bất động của Phá Xích đơn giản là góc nhìn mà thôi. Có lẽ, họ chỉ đang bị mang đi bởi một lực lượng ghê rợn, không thể tưởng nổi nào đó.

Có quan trọng gì chứ?

Thứ duy nhất quan trọng là Nephis phải dẫn họ xuyên qua đường hầm đang di chuyển nhanh chóng ngoài kia.

Và cô đã làm vậy. Hoàn toàn tập trung, cô điều khiển Phá Xích, không cho nước nuốt lấy nó. Một phút trôi qua, rồi phút nữa, rồi phút nữa...

Rồi, một thời gian bất tận.

Đột nhiên, đường hầm biến mất.

Có gì đó lóe lên, khiến Sunny chói lòa, và rồi bị thay thế bởi hắc ám. Cậu một lần nữa có thể cảm giác chuyển động.

...Thật ra, cậu cảm thấy rất nhiều chuyển động!

Như thể Phá Xích bị bắn ra từ một cái ná. Tốc độ của họ đáng sợ đến mức cậu ngay lập tức bị ném ra sau cả chục mét, và chỉ có thể ở lại trên thuyền vì cậu đã kịp nắm lấy thành thuyền.

‘C-chết tiệt!’

Sunny cảm giác lực lượng khổng lồ đẩy lùi bản thân, và một cơn gió lốc đập vào cậu với sự hung hăng nguyên thủy. Toàn bộ cậu có thể làm là nghiến răng và bám víu lấy để giữ mạng.

Chậm rãi, tốc độ họ giảm đi. Nephis, người mà bị đẩy vào đuôi thuyền, đẩy một mái chèo và cho con thuyền nghiêng đi.

Chỉ lúc này thì Sunny mới nhận ra là Phá Xích đã bay chổng ngược.

Trong lúc con thuyền tự xoay quanh trục, Sunny ngã lên sàn và yếu ớt nhặt bản thân đứng dậy.

Có vẻ như họ đã thoát khỏi lốc xoáy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com