Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1484: Đáy Sâu Tỏa Sáng



Chương 1484: Đáy Sâu Tỏa Sáng

Vây quanh bởi hắc ám, Phá Xích tiếp tục di chuyển xuống đường hầm dưới lòng nước vặn vẹo ia. Cassie đã nắm lấy mái chèo, khiến Sunny bớt lo lắng – cô là người có kinh nghiệm lái thuyền nhất trong số họ, còn cậu thì gần như không biết gì cả.

Nên, cơ hội con thuyền bay va vào đá của đường hầm và bị xé rách bởi dòng nước giảm đi rất nhiều khi nhà tiên tri mù của họ ở vị trí cầm lái.

Dù vậy... không ai biết thứ gì chờ đợi họ ở dưới sâu của Dòng Sông Vĩ Đại cả. Họ lo lắng, dè chừng và đầy sự trông đợi bất an.

Tổ đội nghỉ ngơi, ăn một bữa no đủ, và đi sửa chữa những tổn thương nhỏ mà con thuyền bay đã chịu khi đâm vào Đảo Aletheia. Thân thuyền ma thuật đã hứng chịu cú đáp cánh thô bạo đó tốt, chỉ nhận vài vết trầy không quá sâu. Nhưng mà, những phần tinh tế hơn của thuyền thì phải được chữa trị hay thay thế.

Sunny, Nephis, Jet và Effie không phải thợ mộc hay người xây dựng, nhưng mà kĩ năng của họ là đủ cho công việc này – dù sao thì, Sunny là chuyên gia trong sinh tồn hoang dã, còn Nephis thì đã có thể xây thuyền ngay từ lúc ở Vùng Đất Lãng Quên. Effie có kinh nghiệm sống sót nhiều năm trong Thành Phố Hắc Ám, còn Jet...là Jet. Cô ta bằng cách nào đó có khả năng làm bất cứ thứ gì cần làm.

Sau đó, họ tập trung trên boong thuyền và im lặng quan sát hắc ám bên dưới.

Sau một lúc, Sunny trở nên nhàm chán và triệu hồi Hòm Hám Của. Mượn dây chuyền của Effie, cậu bắt đầu so sánh dệt của cả hai. Cậu rất tò mò muốn xem liệu có thể khiến không gian trữ vật bên trong Hòm trở nên sống được...hiện tại, điều đó có vẻ cực kì xa vời.

Nhưng mà rồi, nhiều thứ mà cậu đã hoàn thành đều từng có vẻ xa vời. Nếu cậu không có khả năng làm gì đó ngày hôm nay, thì cậu có lẽ sẽ có thể làm nó trong tương lai. Trở thành một pháp sư giỏi giang là quá trình chậm rãi.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Và lúc nó làm vậy, sâu bên dưới Dòng Sông Vĩ Đại dần thay đổi.

Đó không phải thứ họ có thể nhìn hay nghe thấy, mà giống hơn là một cảm giác đè ép, ghê rợn, mơ hồ. Mặc dù Phá Xích bị vây quanh bởi nước và đã xuống sâu vào Dòng Sông rồi, không ai trong số họ có thể cảm nhận được thứ bên ngoài bức tường xoáy nước của đường hầm vặn vẹo này cả.

Tuy nhiên, có vẻ như thể...hắc ám tuyệt đối mà đang vây quanh họ bằng cách nào đó đã trở nên hắc ám hơn nữa theo từng giờ.

Sunny cảm thấy...một cảm giác đe dọa khủng khiếp. Cassie cũng tái nhợt. Như thể họ đang bị vây quanh bởi nguy hiểm khủng bố từ mọi phía, tệ hơn cả khi ở trong sương mù trôi chảy của Đảo Aletheia.

Nhưng mà, nếu có gì thứ khủng khiếp gì đó trong nước, thì nó không tiến vào đường hầm để nuốt trọn họ.

...Nhớ đến việc xoáy nước đáng sợ này đã trông giống một cái hàm khổng lồ cỡ nào, Sunny chỉ có thể hi vọng rằng đó không phải là vì họ đã đang ở trong dạ dày của một sinh vật khác.

‘Có lẽ là thứ sinh vật gì đó sống ở độ sâu khó tưởng này đơn giản không thể tồn tại bên ngoài nước...hoặc có lẽ dòng chảy của tường của đường hầm là nguy hiểm với chúng không kém gì với Phá Xích.’

Khiến bản thân bình tĩnh lại như vậy, cậu cố tìm sự phân tán trong dệt.

Vài giờ nữa trôi qua.

Đến một lúc, Nephis đứng dậy và nhìn quanh với lông mày hơi nhíu lại.

“...Mọi người không nghĩ là đang sáng hơn hay sao?”

Rồi, những người khác cũng phát hiện. Hắc ám có vẻ kém không thể xuyên thấu hơn rồi.

Quá trình đó tiếp tục. Chậm mà chắc, khối nước hắc ám bắt đầu tỏa sáng. Hắc ám bị đẩy lùi, và thay vào đó, ánh sáng chói lòa vây quanh họ từ mọi phía. Sáng đến mức Sunny không thể mở mắt trong một lúc.

‘Cái...cái gì vậy...’

Đường hầm vực thẳm hắc ám bây giờ là một đường hầm ánh sáng rực rỡ. Như thể họ đang đi vào trong một ngôi sao vậy.

“Đó là những mặt trời!”

Sunny bị lời nói của Jet làm mơ hồ. Nhưng rồi, cậu đã hiểu.

‘A...đương nhiên rồi...’

Mỗi buổi tối, bảy mặt trời có vẻ lặn xuống Dòng Sông Vĩ Đại. Và mỗi đêm, Dòng Sông Vĩ Đại bắt đầu tỏa sáng. Ánh sáng của nó mềm mại, mơ mộng và lung linh.

Nhưng mà, đó là trên bề mặt. Ánh sáng đó sẽ trông như thế nào ở độ sâu khó tưởng này?

Họ hiện tại đang tìm hiểu câu trả lời đó.

Không lâu sau đó, mắt Sunny làm quen với độ sáng, và cậu cẩn thận mở chúng ra.

Những thành viên tổ đội đều đang đứng im tại chỗ, quan sát thế giới rực rỡ quanh mình.

Nó...xinh đẹp.

Nhưng mà cũng khủng khiếp.

Một giây sau đó, Sunny rùng mình và không tự chủ lùi lại một bước.

Đâu đó ngoài kia, trong ánh sáng chói lòa...một cái bóng đột nhiên di chuyể, khổng lồ đến mức nó trong vài giây khiến ánh sáng của nước hơi tối đi. Kích cỡ của nó khủng bố đến mức cậu khó lòng hiểu nổi. Và hình dạng...

Ngay khi Sunny cố nhìn kĩ nó, như thể cậu đã mất đi tri giác trong vài giây. Khi cậu tỉnh táo lại, thì cái bóng đã biến mất ở đâu đó xa bên dưới, và cậu thì đã đầy mồ hôi lạnh. Đầu cậu như muốn tách ra vì cơn đau.

‘T-thứ đó...nó cách bao xa vậy?’

Nó là gì?

Cậu nhìn những thành viên của tổ đội và thấy họ cũng trong tình trạng tương tự cậu. Đặc biệt là Cassie, người mà bị mù, nhưng mà cũng thấy nhiều hơn bất cứ ai khác...

Rồi, độ sáng của nước thay đổi lần nữa trong lúc một cái bóng không thể trừu tượng khác di chuyển qua, ở phía xa.

Cậu rùng mình.

“Đi vào trong.”

Giọng nói của Cassie khô khàn. Cúi đầu, cô thở dài và lặp lại:

“Đi vào trong. Đừng quay lại đến khi đã tối lần nữa. Ở ngoài này là không tốt.”

Nephis nhìn cô một giây, rồi cau mày:

“Còn cậu? Bọn mình không thể để cậu lại một mình.”

Cô gái mù lắc đầu.

“Mình sẽ ổn. Dù sao thì khi các cậu đi rồi mình cũng sẽ không thể nhìn thấy gì nữa. Quan trọng nhất...”

Cô khẽ rùng mình.

“...sẽ không có gì có thể nhìn ngược lại mình. Đi đi.”

Sunny biết quá rõ là có vài Sinh Vật Ác Mộng mà cảm giác được nếu có ai nhìn vào chúng. Đó là tại sao người ta phải cận thận khi di chuyển ánh mắt trong thế giới Mộng Ảo, đặc biệt là trong những vùng mà có những thứ kinh dị thật sự sinh sống. Đó là tại sao cậu không cố thuyết phục Cassie và im lặng kéo Nephis về phía lối vào bên dưới thuyền.

Cậu cũng kêu gọi những cái bóng trở lại.

Jet và Effie theo sau.

Họ dùng chút thời gian trong phòng ăn tập thể, nhưng mà không ai có tâm trạng để nói chuyện. Cảm giác như thể một âm thanh nhỏ bé nhất cũng có thể bị những thứ di chuyển ở nơi nước sâu của Dòng Sông Vĩ Đại nghe được...vậy nên, sau một lúc, những thành viên tổ đội rời đi để về buồng của mình và cố ngủ đi.

Ánh sáng tàn nhẫn kia tắm Phá Xích thêm vài giờ nữa, và rồi trở nên tối đi.

Cuối cùng, nó hoàn toàn biến mất, một lần nữa bị thay thế bởi hắc ám tuyệt đối.

Đường hầm xoáy nước tiếp tục dẫn xuống, xuống, xuống...xuống nơi sâu không tưởng nổi.

Dòng Sông Vĩ Đại nghe đồn là không có đáy, và bị vây quanh bởi hắc ám, Sunny có thể dễ dàng tin tưởng điều đó.

Nhưng mà, cậu cũng cảm giác rằng nếu họ có thể sống sót thêm vài ngày rơi xuống như này nữa...

Có lẽ họ có thể chứng minh lời đồn đó là sai.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com