Bông Hoa Gió đi dọc theo con đường trong khu rừng, Sunny theo ở đằng sau. Mặc dù cậu chắc chắn là còn một đoạn đường dài để đi, họ lại đến vịnh ẩn giấu kia chỉ trong vài phút.
Nó trông...khác khi không có sương mù ảm đạm che phủ mọi thứ trong tầm mắt. Cát trắng lấp lánh trong ánh sáng ban ngày, và những vách đá đen chiếu ra những cái bóng sâu đậm trên bãi biển. Lần đầu tiên, Sunny nhận ra nó tương tự với Sa Mạc Ác Mộng cỡ nào.
Phá Xích không thấy đâu cả trong giấc mơ của Bông Hoa Gió, nhưng mà đường dấu chân đơn độc kia thì vẫn ở đó, dẫn đến biên giới của đảo.
Sunny nhìn nó chăm chú một giây, rồi hỏi chỉ vì tò mò:
“Dấu chân này là của ai vậy?”
Thánh duyên dáng mỉm cười.
“Còn ai khác nữa? Của Aletheia. Đó là nơi cô đã rời khỏi hòn đảo. Đương nhiên việc đó đã xảy ra vô số năm trước rồi...nhưng vì thời gian ở đây là vặn vẹo cỡ nào, nó cũng chỉ vừa mới xảy ra hôm qua mà thôi.”
Cậu gãi sau đầu.
“Tôi...hiểu rồi.”
Vậy là, dấu chân này thuộc về Tìm Kiếm Đầu Tiên. Sunny thật sự không biết nên nghĩ gì về việc đó.
Che giấu sự bất an của mình, cậu chỉ về một điểm cụ thể trên bãi biển.
“Đó là nơi thuyền chúng tôi đâm vào. Đúng rồi...nó là một con thuyền bay. Nhưng hiện tại, nó chỉ có thể bay vào bình minh và hoàng hôn. Ngay khi tôi tìm thấy thành viên thứ năm của tổ đội, chúng tôi sẽ chờ đúng lúc và bay đi.”
Biểu hiện cậu tối đi.
“Đương nhiên còn có thứ...kia ở trên bầu trời của đảo. Tôi cũng cần tìm cách để thoát khỏi nó nữa.”
Bông Hoa Gió nhìn cậu và giữ im lặng một lúc. Rồi, cô thở dài.
“Xin lỗi phải nói như này với cậu, Sunless...nhưng kể cả nếu như cậu cứu được người đồng đội kia của mình, mọi người sẽ không thể thoát khỏi hòn đảo này.”
Tim cậu khựng lại.
Nhìn chăm chú vị Thánh xinh đẹp không tin nổi, Sunny chần chừ vài giây trước khi mở miệng. Nhưng cuối cùng, cậu cũng nghiệt ngã hỏi:
“Ồ? Và tại sao như vậy?”
Bông Hoa Gió nhún vai.
“Chỉ là như vậy mà thôi. Không gì có thể thoát khỏi Đảo Aletheia cách nó đến. Xoáy nước đơn giản là không thả bất cứ thứ gì bị cái hàm của nó bắt được...không ai đủ mạnh mẽ để đánh bại dòng chảy của nó. Ít nhất thì không ai trong Mộ Ariel này có thể. Bay cũng không giúp được – gió sẽ ném cậu xuống.”
Sunny không hề thấy thú vị.
Cậu nhìn cô thêm chút nữa, rồi thở dài.
“Đó hơi mâu thuẫn đó, cô không nghĩ vậy sao tiểu thư? Chính cô đã nói. Cha cô, Vua Rắn, đã thoát khỏi hòn đảo này.”
Cô gật đầu.
“Ông ta đã. Tuy nhiên, tôi chưa từng nói ông ấy đủ mạnh để vượt qua sức kéo của xoáy nước.”
Biểu hiện của Sunny tối đi.
Nếu như con rắn biển quái vật mà cậu đã chiến đấu với là không đủ mạnh để bơi ra khỏi xoáy nước khổng lồ kia, thì ai có thể chứ?
“Vậy ông ta đã rời khỏi như thế nào?”
Bông Hoa Gió đơn giản chỉ xuống.
‘Có nghĩa là gì chứ...’
Sunny chớp mắt vài lần, nhìn chăm chú cát trắng bên dưới chân cô. Rồi, mắt cậu chậm rãi trợn to.
“Ý cô là...cách duy nhất để thoát khỏi hòn đảo này là nhảy xuống xoáy nước kia?”
Cô mỉm cười.
“Đúng vậy Mặc dù phải nói, sống sót thứ ẩn nấp bên dưới hòn đảo là không dễ hơn việc đương đầu với xoáy nước cho lắm...nhưng mà con thuyền bay của cậu nên đủ cứng cáp để vượt qua. Và cậu có Ánh Sáng Dẫn Đường để giải quyết vấn đề phương hướng.”
Cậu cau mày.
“Có gì ẩn nấp bên dưới hòn đảo?”
Bông Hoa Gió im lặng một chút.
“Thật ra cũng không gì. Chỉ là nơi nước sâu của Dòng Sông Vĩ Đại, và toàn bộ thứ kinh dị sống ở đó. Thường thì, lặn sâu đến vậy đồng nghĩa với chết chắc, nhưng mà lốc xoáy đó...nó đại khái là tạo ra một đường hầm. Miễn sao cậu không rơi vào nước, cậu sẽ ổn thôi.”
Sunny không hề vui vẻ với thái độ vô tư này của cô ta. Ngã xuống một đường hầm bí ẩn mà dẫn đến nơi sâu xa của Dòng Sông Vĩ Đại không đáy này? Tránh xa nước? Chính xác thì có gì về những thứ rõ ràng là chết chóc này mà khiến cô ta nghĩ đó là ổn chứ?
Cậu thở dài.
“Và có gì ở phía bên kia đường hầm?”
Thánh xinh đẹp chần chừ.
“Nên là...tường bên trong của kim tự tháp. Cậu sẽ phải cẩn thận khi đến được nó, bởi vì ở đó chắc chắn là cũng phải có nguy hiểm. Nhưng mà điểm qua trọng là người ta có thể trở lại Dòng Sông Vĩ Đại bằng cách đi theo bức tường bên trong đó. Ít nhất thì cha tôi đã tin như vậy...và vì ông ta đúng là đã còn sống trở lại Chạng Vạng, ông ta nên là đã đúng.”
Sunny hít một hơi sâu.
“Nên là? Cô không chắc?”
Bông Hoa Gió bật cười.
“Làm sao tôi chắc được? Tôi chưa từng tự mình rời khỏi hòn đảo này. Tuy nhiên, những người khác, như là cha tôi, đã làm vậy.”
‘Những người khác...’
Vậy là, có một người khác nữa mà đã đến Đảo Aletheia và rời khỏi, chứ không chỉ Vua Rắn. Sunny không bỏ lỡ chi tiết đó.
...Cậu cũng không bỏ lỡ việc Bông Hoa Gió đã nhắc đến Ánh Sáng Dẫn Đường. Cậu chưa từng nói cô biết về cây trượng tôn nghiêm của những nữ tiên tri, hay việc họ đang có nó. Nên làm sao vị Thánh xinh đẹp này biết về nó?
Càng lúc càng nhiều thứ về cô ta có vẻ kì lạ.
Sự dè chừng mà cậu đã có trước đó đột nhiên trở lại.
Sunny im lặng một lúc, rồi bằng phẳng nói:
“Kể cả nếu tôi muốn thử nhảy vào vòng xoáy kia, vấn đề vẫn còn đó. Tôi cần tìm đến Effie...thành viên thứ năm của tổ đội tôi...quay trở lại con thuyền trước khi vòng lặp kết thúc trước đã. Và hiện tại, tôi không thấy cách nào để làm được vậy cả.”
Cậu nhăn nhó.
“Có quá nhiều Sinh Vật Ác Mộng hùng mạnh trên đảo. Có hai thứ kinh dị Ô Uế mà thậm chí còn nguy hiểm hơn chúng nữa. Có cái thứ kia trên bầu trời. Tôi không thể giải quyết tất cả chỉ trong một ngày duy nhất.”
“Sẽ khó, nhưng không còn bất khả thi. Vấn đề không phải là kẻ địch quá mạnh – nếu tôi không thể giết chúng, tôi ít nhất có thể bỏ chạy và ẩn nấp. Tôi có thể nghĩ ra biện pháp khắc chế và tận dụng điểm yếu của chúng. Tôi có thể khiến chúng chiến đấu với lẫn nhau và thoát đi trong lúc chúng làm vậy. Vấn đề là toàn bộ thứ này đều yêu cầu thời gian...và không có thời gian. Mặc dù vòng lặp trên hòn đảo này là bất tận, không có đủ thời gian để tôi đạt được những mục tiêu của mình.”
Thánh xinh đẹp quan sát cậu một lúc, rồi gật đầu.
Những lời tiếp theo của cô khiến sống lưng cậu run rẩy. Mỉm cười dễ chịu, Bông Hoa Gió nói:
“Ừ thì...vậy cậu chỉ cần hủy diệt vòng lặp mà thôi.”