Sunny im lặng một lúc, nhìn cô gái mù với biểu hiện kì lạ.
‘Aletheia...của Chín Người?’
Những từ ngữ nghe quen thuộc. Cậu đã gặp một người với cái tên tương tự vậy từ rất, rất lâu rồi. Kiếm sĩ Thức Tỉnh trẻ tuổi từ Ác Mộng Đầu Tiên của cậu, người mà cậu đã gọi là Anh Hùng... Ma Pháp đã gọi hắn là Auro của Chín Người.
Đó là trùng hợp, hay gì đó nhiều hơn?
Sunny cau mày.
Cậu thật sự biết gì về Anh Hùng?
Không nhiều. Anh Hùng đã sống trong lúc chạng vạng của Thời Đại Hoàng Kim, không lâu trước khi Chiến Tranh Tận Thế bắt đầu. Hắn là một người lính của mộ đế chế quân sự mà tôn thờ Thần Chiến Tranh và đã chinh phục nhiều vùng đất. Hắn là một chiến binh với kĩ năng đáng kể và đã Thức Tỉnh ở tuổi rất trẻ...
Giờ khi Sunny biết được người ta mất bao lâu để Thức Tỉnh khi không có sự hỗ trợ của Ma Pháp, việc đó càng có vẻ ấn tượng hơn nữa.
Nhưng Sunny đã biết Auro của Chín Người là không đơn giản ngay từ đầu. Không phải vì kĩ năng hay tài năng của hắn, mà đơn giản là vì trong toàn bộ những người trong Ác Mộng, hắn là người duy nhất được Ma Pháp nhớ tên.
Chỉ nhiêu đó cũng đủ cho Sunny thấy Auro là đặc biệt. Ma Pháp đã đánh giá biểu hiện của Sunny trong Ác Mộng Đầu Tiên là huy hoàng, có nghĩa là cậu đã xê dịch khỏi dòng sự kiện tự nhiên rất nhiều.
Chuyện gì đã xảy ra với Auro nếu như Sunny chưa từng thay thế vị trí của nô lệ đền thờ vô danh kia? Nô lệ sẽ chết, khả năng cao là vậy, còn kiếm sĩ trẻ tuổi kia sẽ sống sót. Nếu hắn sống tiếp và thoát khỏi con đường núi đó...thì định mệnh gì chờ đợi hắn trong tương lai?
Và còn có một chi tiết nữa...
‘Hắn đã nói gì khi cố giải thích việc giết mình?’
Ngay trước lúc đối mặt định mệnh đó, Auro đã nói một thứ kì lạ. Thứ gì đó về việc hắn sẽ vui lòng đối mặt Vua Ngọn Núi để Sunny thoát khỏi, nếu mạng hắn chỉ là của hắn. Nhưng mà nó không phải, bởi vì kiếm sĩ trẻ tuổi đã thề phải hoàn thành một...một thứ nghĩa vụ to lớn gì đó. Hắn không thể cho phép bản thân chết vì có nó.
Nghĩa vụ mà Auro đã nói đến là gì?
Và tại sao tên của một kẻ khác của Chín Người lại được khắc ở chân tòa Tháp Tìm Kiếm?
Ai là Chín Người?
Sunny hít sâu và liếc nhìn Cassie.
“Cô nghĩ nó có nghĩa là gì?”
Cô gái mù im lặng một giây.
“Aletheia chắc là tên của người Tìm Kiếm mà đã từng sống trên hòn đảo này. Ông ta hay cô ta có vẻ như thành thạo pháp thuật. Ngoài đó ra thì, khó nói.”
Sunny thở dài.
“Cô từng nghe nói về Chín Người chưa?”
Cậu không thật sự trông đợi nghe thấy câu trả lời tích cực, nhưng mà khiến cậu bất ngờ, Cassie chần chừ gật đầu.
“Mình có thể đã nghe thấy. Nếu nhớ không lầm, thì Nephis đã từng nhắc đến cô đã gặp một người với danh hiệu như vậy.”
Sunny chớp mắt.
‘Hở?’
Làm sao Neph lại có thể gặp một trong Chín Người?
‘Chắc là trong Ác Mộng Thứ Hai của cô.’
Nếu là như vậy, thì những Chín Người này có vẻ như có thói quen xuất hiện trong nhiều Ác Mộng. Họ là ai chứ?
Hay nói chính xác hơn, đã là ai?
Lắc đầu, Sunny thầm ghi nhớ phải hỏi Nephis về người mà cô đã gặp, rồi chuyển sự chú ý trở lại tòa tháp.
“Được rồi. Nên, Aletheia này là chủ nhân của Bông Hoa Gió, và để lại một pháp thuật mạnh mẽ để bảo vệ tòa tháp...”
Cassie hơi lắc đầu.
“Lúc đó hòn đảo có thể không được gọi là Bông Hoa Gió. Đó chỉ là cái tên mà những người của Thất Sủng bây giờ gọi nó mà thôi. Khi người Tìm Kiếm sống ở đây, nó có lẽ được gọi là Đảo Aletheia hay gì đó.”
Sunny nhún vai.
“Sao cũng được. Dù sao đi nữa...làm sao để phá vỡ pháp thuật kia?”
Cậu suy nghĩ vài giây, rồi hỏi:
“Liệu phá hủy vài kí tự có hiệu quả?”
Cassie giữ im lặng một lúc.
“Không phải bất kỳ kí tự nào. Nhưng mà nếu những cái mấu chốt bị xóa bỏ, thì pháp thuật sẽ tan vỡ. Mình có thể nhận dạng những cái chúng ta cần hủy diệt...”
Sunny nhướng mày.
“Tôi tưởng cô nói không thể hiểu được pháp thuật kì lạ này.”
Cô gái mù mỉm cười.
“Đó là sự thật. Mình sẽ không thể tái tạo nó...nhưng mà đập vỡ nó thì dễ hơn nhiều. Dù vậy, đừng quá mừng vội. Những kí tự được khắc sâu, và có những biện pháp nhất định bảo vệ chúng. Chúng ta cần phải đập vỡ cả một dốc núi để xóa bỏ chúng.”
Cậu bật cười.
“Giao đó cho tôi. Tôi có lẽ không thể vung kiếm chém núi, nhưng mà phá vỡ một hai vách đá thì không phải vấn đề.”
Cassie gật đầu và giữ im lặng, tập trung vào việc nhận dạng những kí tự mấu chốt của pháp thuật. Trong lúc đó thì Sunny quan sát vách đá đen.
Một thời gian dài trôi qua. Bên phía xa của hòn đảo, Nephis, Jet, và Effie đã ẩn nấp trong những vách đá và ăn chung một bữa. Sunny quan sát họ thông qua cái bóng và nghe cuộc nói chuyện yên bình của họ. Neph đang cầm Ánh Sáng Dẫn Đường, giải thích cách họ tìm thấy nó trong đền thờ bị mất của Thất Sủng.
Cuối cùng, Cassie đã xong việc. Hai người họ lén lút di chuyển vòng quanh vách đá và đến điểm mà chuỗi kí tự dễ thương tổn nhất nằm ở.
“Ở đó. Hủy diệt phần đó.”
Cô chỉ về nơi mà Sunny cần đánh, nhưng mà cậu lắc đầu.
“Vẫn chưa.”
Họ phải chờ lâu hơn chút nữa.
Sau khoảng một giờ, Sunny hít sâu và đứng lên. Một cơn lốc tia sáng đỏ khiêu vũ quanh tay cậu, hình thành một cây cung đen. Cậu nâng nó lên và kéo dây.
Cùng lúc, đâu đó bên ngoài sương mù, bảy mặt trời đã chìm vào Dòng Sông Vĩ Đại. Đang là hoàng hôn.
Trong lúc Vương Miện Chạng Vạng cho dòng lũ tinh túy tràn vào linh hồn cậu, Sunny kéo cung và kích hoạt pháp thuật hùng mạnh nhất của nó, [Kẻ Mang Tử Vong]. Thường thì, cậu sẽ không thể dùng nó vài lần liên tục – gánh nặng đối với lượng dự trữ tinh túy của cậu đơn giản là quá mức.
Nhưng ngay bây giờ, thì việc đó là không đáng kể.
Thả ra dây cung, một mũi tên đen bay ra. Rồi, không lãng phí chỉ một giây, Sunny kêu lên và kéo dây lần nữa. Mũi tên thứ hai và ba vụt qua hắc ám trước khi mũi đầu tiên đến mục tiêu.
Rồi, sự yên lặng của Bông Hoa Gió đột nhiên nổ tung khi đá ồn ào tan vỡ. Như thể một cơn bão dữ dội đột nhiên buông xuống, với những tiếng sấm vỗ khiến thế giới rung lắc.
Những mũi tên đen lần lượt đánh vào bề mặt vách đá...một, hai, ba, mười. Bất chấp lực lượng của những đòn đó là khủng khiếp cỡ nào, đá đen phong hóa kia vẫn thủ nổi.
Trong một lúc.
Dần thì, một mạng lưới những vết nứt mỏng hiện lên bề mặt nó. Rồi, những vết nứt nới rộng. Không lâu sau đó, những mảnh đá nhỏ vỡ ra và bắn vào không trung.
Cuối cùng, bên vách đá nổ tung và sụp đổ, hàng tấn đá đen ngã xuống dòng nước cuồn cuộn của cái hào rộng.
Sunny hạ thấp cung và hơi đung đưa, hoàn toàn kiệt sức. Hơi thở của cậu khó khăn.
Bên cạnh cậu, Cassie kích động nắm chặt hai tay.
“Đã...đã hiệu quả! Pháp thuật đang hư mất!”
Sunny im lặng một giây.
“Ừ...tôi có thể thấy. Cứt thật.”
Không có sự vui sướng trong giọng cậu.
Ở trên cây cầu...đám sinh vật khủng khiếp mà ban nãy đã bất động bây giờ bắt đầu di chuyển.