Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1442: Bộ Đôi Khó Bắt



Chương 1442: Bộ Đôi Khó Bắt

Đi thẳng về phía tòa tháp có lẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian cho Sunny và Cassie, nhưng mà đó cũng là hướng nguy hiểm nhất. Không chỉ vì Tàn Sát Bất Tử đang rình mò đâu đó trong sương mù, mà Quái Thú Cắn Nuốt cũng không cách quá xa.

Cũng có những thứ kinh dị khác chờ đợi họ trong khu rừng.

May mắn là, có lẽ không có bộ đôi nào mà lươn lẹo và khó bắt như là Sunny và Cassie trên cả hai thế giới này. Với cô gái mù cưỡi Ác Mộng, họ di chuyển nhanh chóng trong hắc ám. Vì cô đang chia sẻ giác quan của cậu, họ không cần mang theo một nguồn sáng, vì vậy tránh đi sự chú ý không cần thiết.

Sunny có thể phát hiện trước đa số những nguy hiểm, và trực giác siêu nhiên của Cassie cảnh báo họ những mối đe dọa mà không có thể dễ dàng được nhận thức. Thêm vào kiến thức chuyên sâu về hòn đảo, họ có thể tránh chạm trán những tù nhân và lén lút tiến vào trong đảo.

Đương nhiên, đó đáng lẽ là không khả thi nếu không có Mảnh Vỡ Cõi Bóng Tối. Sự hiểu biết không cần lên tiếng đối với lẫn nhau của họ cũng đóng vai trò lớn.

Đến một lúc, Cassie vỗ lên vai Ác Mộng. Con ngựa đen chậm lại rồi dừng hẳn, đứng bất động trong sương mù trôi chảy. Sunny tựa vào thân cây thông cổ thụ và lắng nghe âm thanh nhàn nhạt của khu rừng, tập trung và bình tĩnh.

“Cô cảm nhận được đe dọa?”

Cassie gật đầu.

“Có gì đó đang đến.”

Cậu dùng giác quan bóng quét khu rừng xung quanh, nhưng không tìm thấy gì. Dù vậy...khu rừng đột nhiên có vẻ ghê rợn hơn trước đó. Sunny cau mày, suy tính thứ kinh dị nào của hòn đảo sương mù này có thể đang rình mò gần đây.

Biểu hiện của cậu tối đi.

“Chúng ta có thể tránh nó hay không?”

Cô gái mù cau mày, rồi chần chừ lắc đầu.

“Tôi không nghĩ chúng ta có thể. Không có đủ thời gian.”

Sunny thở dài và giơ lên Tội Lỗi An Ủi.

“Vậy thì chúng ta chiến đấu.”

Đúng là đáng tiếc...cậu thật sự đã cho rằng họ có thể đến Tháp Tìm Kiếm mà còn sống.

Trước khi Sunny kịp chuẩn bị bản thân cho đợt va chạm không thể tránh khỏi – và khả năng cao là trí mạng – Cassie đột nhiên bị vây quanh bởi một cơn lốc tia sáng. Thậm chí thứ ánh sáng quen thuộc đó cũng có vẻ tối hơn trong hắc ám của Mảnh Vỡ.

Cô gái mù im lặng vài giây, tập trung vào gì đó, rồi khẽ nói:

“Chúng ta không thể thoát khỏi nó, nhưng mà có thể dụ nó đi.”

Không lâu sau đó, Tiếng Vang ma nơ canh hiện ra từ ánh sáng và vội vàng lao vào sương mù, cố ý gây ra rất nhiều âm thanh. Cassie chỉ về một hướng khác.

“Đi thôi!”

Họ lao đi, muốn tạo ra càng nhiều khoảng cách giữa bản thân mà mối nguy hiểm không nhìn thấy kia hết sức có thể. Sunny giữ dấu của Tiếng Vang với giác quan bóng...ko đến một phút sau đó, có gì đó kì lạ xảy ra với nó.

Cậu vẫn không thể cảm nhận bất cứ chuyển động gì trong bóng tối, nhưng mà ma nơ canh kiếm sĩ kia đột nhiên ngừng lại. Cơ thể bằng thép của nó co giật, rồi chậm rãi nhấc lên khỏi mặt đất, vùng vẫy điên cuồng. Một cánh tay của nó rơi xuống rêu, tan vỡ và rách nát. Rồi, một cánh tay khác...cánh tay này mất thêm một giây để rơi xuống đất.

Nhanh chóng, những miếng kim loại bị xé rách rơi xuống như mưa từ đâu đó rất cao bên trên. Sunny không thể cảm nhận được cái bóng của người máy kia nữa.

Nó đơn giản đã biến mất.

Vài giây sau đó, Cassie thở dài.

“Ma Pháp vừa mới thông báo Tiếng Vang bị phá hủy.”

Sunny cau mày trong lúc bỏ chạy. May mắn là, Tiếng Vang tôi nghiệp kia đã tranh thủ cho họ đủ thời gian để thoát khỏi...khỏi thứ gì đó mà đã giết chết con ma nơ canh.

Họ có thể chọn con đường an toàn hơn, nhưng mà dài hơn. Có lẽ cậu đã vội vã với quyết định tiết kiệm thời gian nhiều nhất có thể.

Bất chấp những nghi ngờ của Sunny, họ đã toàn mạng đến được tòa tháp. Cassie đã phải hi sinh cả Tiếng Vang nữ tiên tri, nhưng mà họ đã đến được trung tâm của hòn đảo. Đứng giữa những cây thông cổ đại ở ngay ngoài phạm vi giết chóc xung quanh vách đá đen, hai người họ im lặng một lúc.

Cả hai đang nhớ cảnh tượng khủng khiếp lúc những xúc tu dài kia buông xuống từ sương mù để gặt hái tính mạng họ.

‘Kẻ thu hoạch kia...làm sao chúng ta có thể tránh không để bị nó phát hiện chứ?’

Sunny đã cân nhắc đến việc bay qua hào nước kia, nhưng mà bây giờ thì cậu không dám. Cây cầu có vẻ như là đường duy nhất, nhưng kể cả vậy...họ sẽ ở giữa nơi trống trải.

‘Hay là chúng ta bơi qua.’

Sunny liếc nhìn nước chảy mạnh bên dưới và đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Có gì đó nói với cậu rằng không có gì có thể quay trở lại từ nơi đó.

Cậu suy tư vài giây, rồi thở dài.

“Tôi có thể thao túng sương mù để che giấu chúng ta khỏi...khỏi Kẻ Thu Hoạch. Chúng ta nên có thể đến được cây cầu mà không bị nhìn thấy.”

Cassie hơi nghiêng đầu.

“Nhưng mà chúng ta có thể vượt qua cây cầu không?”

Những Sinh Vật Ác Mộng đông cứng trên đó cho thấy không thể.

Sunny quan sát những hình dạng hắc ám kia với biểu hiện nghiệt ngã, rồi tập trung vào bản thân vách đá đen.

“Ở đó. Có những kí tự khắc trên đá. Cô có nhận ra chúng không?”

Nếu quả thật có pháp thuật bảo vệ tòa tháp, rồi Cassie là người duy nhất có thể giải mã nó. Sunny cũng biết một chút về pháp thuật kí tự, nhưng mà kiến thức của cậu là không bằng của nữ tiên tri mù.

Cô không trả lời, suy nghĩ. Cuối cùng, Cassie cau mày.

“Đó...khó nói. Chúng ta chỉ nhìn thấy một phần chạm khắc từ nơi này. Nó có vòng quanh cả vách đá?”

Sunny gật đầu.

“Tôi đã đi qua tòa tháp này từ nhiều phương hướng trong quá khứ, và mỗi lần, tôi nhìn thấy những kí tự to kia được khắc vào vách đá.”

Cassie do dự một giây.

“Vậy thì khoan hãy vội vàng đến cây cầu. Chúng ta nên vòng quanh tòa tháp và tìm hiểu những kí tự kia trước đã.”

Họ làm đúng như vậy. Ở trong sự che chở của khu rừng, Sunny và Cassie chậm rãi di chuyển quanh vách đá đen. Vài lần, họ phải rút lui và núp – đặc biệt là khi âm thanh những cây cối bị đạp gãy vang lên từ sương mù, cho họ biết Quái Thú Cắn Nuốt đang lang thang ở đâu gần đó.

Trog quá trình đó, cả hai người họ quan sát tiến triển của nhóm còn lại chăm chú. Kì diệu là... Nephis và Jet đã sống sót ra khỏi hang động. Hai người họ chắc chắn cũng đã giết được Khủng Bố Đồi Bại. Dựa trên máu trên giáp họ, trận chiến đó là tồi tệ. Dù vậy, không có vết thương nào dưới đống máu đó – chúng đã được Nephis chữa lành.

Thánh và Quỷ cũng còn đó, mặc dù kẻ sau có vẻ tơi tả.

Được cái bóng của Sunny dẫn đường, Neph và Jet giờ đang cẩn thận di chuyển qua khu rừng sương mù.

Vào lúc họ tìm thấy Effie – và suýt bị ngọn giáo của cô đâm xuyên – Sunny và Cassie cuối cùng quay trở lại nơi họ bắt đầu từ. Cô gái mù leo khỏi Ác Mộng và giờ đang ngồi trên mặt đất, rê tay trên những kí tự xa lạ trên đất ẩm ướt. Lông mày cô nhíu lại.

“Kì lạ...”

Sunny chờ đợi lâu nhất có thể, rồi cuối cùng hỏi:

“Vậy? Cô có thể hiểu chúng không? Đó là một pháp thuật?”

Cassie chần chừ một lúc.

“Nó...có vẻ là. Nhưng mà, không như bất cứ pháp thuật gì mình từng thấy – ở trong Mộ Ariel, ở Vương Quốc của Hi Vọng, hay bất cứ nơi nào trong thế giới Mộng Ảo.”

Biểu hiện của cô đột nhiên trở nên rối rắm.

“Có cả những kí tự mà cũng không có vẻ là một phần của pháp thuật. Ma Pháp không dịch chúng, nên chúng không hẳn là từ ngữ. Nhưng mà...chúng là, theo một cách. Như là mật mã. Hay một lời đố, chắc vậy?”

Sunny nhướng mày.

“Cô có thể giải mã nó?”

Cassie gật đầu.

“Ừm. Nó không đặc biệt khó...bất cứ ai có kiến thức về pháp thuật kí tự sẽ có thể làm vậy.”

Cậu liếc nhìn vách đá lần nữa, suy nghĩ vài giây, và hỏi:

“Vậy những kí tự này nói gì?”

Cô gái mù chần chừ.

“Khá là kì lạ. Mình không hoàn toàn hiểu được ý nghĩa, nhưng nếu mình đọc đúng...thì chúng nói...”

Cassie im lặng một chút, rồi quay sang cậu và nhún vai.

“Ta là tòa tháp mà Aletheia của Chín Người đã xây.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com