Mặc dù Tháp Tìm Kiếm ở ngay trước mặt họ, Sunny có rất ít hi vọng là họ sẽ có thể đến được cổng vào của nó trong lần này. Tòa tháp kia không chỉ được bảo vệ bởi thứ pháp thuật ghê rợn, mà vòng này cũng đã sắp đến điểm kết thúc rồi – đã mất họ rất nhiều thời gian để tìm đến Effie và quay trở lại trung tâm hòn đảo.
Cậu không biết chính xác họ còn bao nhiêu thời gian nữa, nhưng mà có lẽ chỉ là vài phút mà thôi.
Đến cuối cùng...họ không biết đáp án cho câu hỏi đó.
Vách đá đen bị vây quanh bởi một không gian trống trải, rộng thoáng mà không hề có cây cối nào cả. Không lâu sau khi những thành viên tổ đội cẩn thận bỏ lại khu rừng, một cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Sunny, buộc cậu nhìn lên.
Bông Hoa Gió bị phủ trong một màn hắc ám không thể xuyên phá, nên không ai ngoài Sunny có thể nhìn thấy...nhưng mà có gì đó ở đó, phía trên họ, ẩn mình trong bầu trời sương mù đen tối.
Đông cứng trong khủng hoảng, cậu quan sát vài chục những thứ xúc tu vặn vẹo buông xuống màn sương mù đen rối loạn, mỗi cái dài hàng trăm mét.
Rồi, cậu đã chết.
...Tỉnh táo lại trên boong thuyền Phá Xích, Sunny không nhịn được mà phải rùng mình.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy được thứ mà sống trong sương mù bên trên hòn đảo. Sunny đã nghĩ rằng Bông Hoa Gió không còn thứ kinh dị gì có thể khiến cậu ngạc nhiên...nhưng mà cậu đã sai.
‘Cái...thứ đó...là cái quái gì chứ?’
Che giấu sự không thoải mái của bản thân, Sunny quay đầu và nhìn Cassie. Đến hiện tại, nếu cậu không đến mức thói quen, thì ít nhất cũng đã không còn xa lạ với nỗi tổn thương tồi tệ mỗi khi chết đi. Nhưng cô gái mù thì chỉ mới vừa nhận ra về vòng lặp. Với cô, đó chắc chắn là một trải nghiệm khủng khiếp.
Nhưng, trái ngược với dự đoán của cậu, Cassie có vẻ hoàn toàn ổn cả – thậm chí là hờ hững. Như thể cô đã trải nghiêm vô số cái chết rồi vậy.
Sunny suy nghĩ một giây.
‘Đúng rồi. Với Phân Loại của cô...cô có lẽ đúng là đã vậy.’
Cho dù vậy, cậu đi về phía cô, chần chừ một giây, và cố khiến giọng nói mình mềm mại:
“Cô ổn chứ?”
Một nụ cười tái nhợt, thoáng hiện lên mặt Cassie. Cô gật đầu.
“Ừ. Mình ổn. Chỉ là...khiến người ta thật sự hiểu ra vị trí của mình trên hòn đảo này.”
Nephis im lặng nhìn họ chăm chú, một tia mơ hồ xuất hiện trong ánh mắt xám mệt mỏi của cô. Cô một lần nữa đang chịu đựng những triệu chứng từ việc cạn kiệt tinh túy. Sunny thở dài và chỉ về phía Cassie, để cô giải thích cho Nephis.
Một giây sau đó, cậu đã rời khỏi để đi tìm Jet.
‘Mình...nhất định không phải đang tránh né Neph.’
Cậu đáng lẽ có thể để Cassie, Ác Mộng, và một trong những cái bóng của mình vào sương mù còn bản thân thì ở lại trên Phá Xích với Nephis. Nhưng mà, Sunny không hoàn toàn biết cách cư xử quanh cô vào hiện tại, sau những gì Tội Lỗi An Ủi đã nói...và thứ mà cậu đã thú nhận. Đặc biệt là khi chỉ có mình họ.
‘Mình sẽ nghĩ về cách tiến vào tòa tháp cổ đại khủng khiếp kia. Như vậy có vẻ dễ hơn ha...’
Cậu giải thích tình hình với Jet trên đường trở lại Phá Xích. Cùng lúc, Cassie giải thích cho Nephis. Nên, đến khi bọn họ đoàn tụ, thì mọi người đều đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mà lịch trình thông thường của họ kể từ lúc này là phải thay đổi.
Nếu họ muốn tiến vào tháp, họ không thể lãng phí thời gian đi đến phía xa của hòn đảo và trở lại. Đơn giản là không có đủ thời gian trong vòng lặp...dù vậy, Sunny chần chừ.
Làm sao cậu có thể để Effie một mình trong sương mù và hắc ám lạnh lẽo? Cậu không chắc về chuyện xảy ra với cô trong những vòng trước đó, khi không có cậu. Nhưng biết thứ cậu biết về hòn đảo...cậu không cho rằng bản thân muốn biết.
Sunny im lặng một lúc, đau đớn với những lựa chọn. Rồi, Nephis đột nhiên lên tiếng:
“Jet và tôi có thể lo việc đó.”
Cậu khó hiểu nhìn cô.
“Ý cô là sao?”
Cô nghiêng qua và chỉ vào tấm bản đồ cậu đã vẽ:
“Cậu và Cassie có thể đi đến tòa tháp. Hai người chúng tôi sẽ tiến vào hang động, giết Khủng Bố, tìm Effie, và ẩn nấp đến cuối vòng lặp. Kẻ Gặt Hồn là người đóng vai trò chủ chốt trong việc giết thứ kia, nên...chúng tôi sẽ có thể làm vậy mà không có cậu.”
Sunny nghe cô nói với biểu hiện nghiêm trọng và lắc đầu.
“Nhưng cô gần như không biết gì về hòn đảo. Hai người các cô sẽ là không đủ, đặc biệt là khi cô thiếu tinh túy như này.”
Nephis mỉm cười.
“Ai nói chúng tôi chỉ có hai người? Chúng tôi có thể mang Thánh Mã Não và Quỷ Háu Ăn của cậu đi cùng. Cậu cũng có thể cử một cái bóng của cậu đi cùng bọn tôi. Một khi cậu thả ra Mảnh Vỡ Cõi Bóng Tối, cậu sẽ có thể vươn giác quan đến gần như bất cứ nơi nào trên hòn đảo, phải không? Cậu có thể quan sát nơi chúng tôi đang ở và dẫn dắt với sự giúp đỡ của cái bóng. Đó sẽ là đủ.”
Sunny chần chừ vài giây.
Đề nghị của Neph đúng là không tệ. Cậu vẫn không thuyết phục là họ sẽ có thể sống sót sự ghê sợ của Bông Hoa Gió với chỉ họ, nhưng mà...có một cơ hội, cho dù có nhỏ đến mấy. Sunny khả năng cao là sẽ có thể dẫn họ xuyên qua khu rừng từ xa. Cassie cũng có thể chia sẻ giác quan với Nephis hay Jet, để cảnh báo cậu nếu có gì bất ngờ xảy ra.
Dù sao đi nữa, không thật sự có nhiều lựa chọn. Mặc dù cậu không thích ý tưởng cử hai thành viên tổ đội mà không nhớ được những sự kiện quá khứ của vòng lặp vào sương mù, nó ít nhất là đáng thử một lần.
Cassie và Sunny thì có cơ hội tốt nhất để thật sự tiến vào trong tòa tháp.
‘A...mình ghét kế hoạch này.’
Cậu hơi nhúc nhích, rồi gật đầu.
“Được rồi...vậy thì hai người đi giết Khủng Bố Hang Động đi. Nếu hai người đánh đập nó được như một nửa lúc đánh đập tôi, thì có lẽ nó sẽ bỏ chạy và trốn vì sợ hãi luôn đó.”
Cả Nephis và Jet nhìn cậu chăm chú, khó hiểu. Sau vài giây im lặng, Jet hỏi:
“...Chúng tôi đánh đập cậu lúc nào chứ?”
Nephis gật đầu và nhướng mày.
“Và tại sao?”
Sunny ho khan và nhìn đi.
“Ồ, đó...đừng lo lắng về vụ đó...chỉ là hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, vài vòng trước...dù sao thì, không có thời gian để lãng phí! Chúng ta nên nhanh lên nếu không muốn bị Tàn Sát Bất Tử phát hiện...đi nào, di chuyển thôi!”
Nhanh chóng, họ rời khỏi Phá Xích và tách nhau ra.
Đi kèm bởi Thánh và Quỷ, Nephis và Jet đi về phía đông, về phía mộ xương.