Trong phần còn lại của vòng, Cassie tiếp tục hơi không đúng. Những sự thay đổi là tinh tế, nhưng mà Sunny có thể dễ dàng phát hiện chúng. Dù sao thì, cậu đã trải qua những thử thách này rất lâu rồi...bất cứ thứ gì mà khác với thường lệ là sẽ dẫn đến sự chú ý của cậu.
Cassie rõ ràng là hơi mơ hồ – không khác với lần đầu tiên cậu hơi nhận ra gì đó. Nếu không thì, cô đã phải nhận ra rằng liên tục có cảm giác deja vu trên một hòn đảo nơi thời gian không ngừng lặp lại là phải có ý nghĩa gì đó.
Nhưng mà rồi, cô có lẽ chỉ đơn giản cho đó là do vòng lặp thời gian và không để ý đến nữa. Chỉ có Sunny là biết cô gái mù đang cư xử khác với cách cô đã làm trong những vòng trước đó.
“Tại sao chuyện này lại xảy ra?”
Cassie bị phân tâm bởi trạng thái tinh thần kì lạ của cô, còn Sunny thì bị phân tâm bởi Cassie. Tổ đội giết Khủng Bố Hang Động, đi qua hệ thống hang và hủy diệt bầy rết đen.
Cuối cùng, họ leo ra khỏi khe núi và đi vào khu rừng sương mù.
Giờ khi nó đã chìm trong hắc ám, Sunny thấy việc di chuyển về trước là dễ hơn nhiều. Cậu đang ở trong môi trường của mình. Cậu cũng có thể theo dấu chuyển động của những Sinh Vật Ác Mộng sống trong phần này của hòn đảo, không kể đến việc cậu đã biết trước chúng có khả năng như nào.
Vài thứ là họ phải tránh né bằng mọi giá, vài thứ thì có thể thách thức được. Dễ hơn là tránh né đám trước, và giết đám sau là không quá khó. Có kiến thức và yếu tố bất ngờ, tổ đội tiến triển nhanh chóng.
Sau cùng, đến lúc mà Sunny nói mọi người chậm lại và đi trước. Đuổi đi sương mù khỏi khu vực nhỏ trước họ, cậu gọi:
“Effie! Đừng có...”
Ngay khi cậu lên tiếng, một cây giáo xám lóe lên về phía cậu với tốc độ khủng khiếp, như thể bắn ra từ một cỗ máy công thành vậy.
Giữ lại một tiếng thở dài, Sunny di chuyển sang một bên và dễ dàng bắt lấy ngọn giáo với bàn tay không. Sức mạnh của cú ném từ Effie là đủ đáng sợ để lôi cậu ra sau vài bước, nhưng cậu vẫn dễ dàng giữ thăng bằng.
“...ném ngọn giáo chết tiệt kia về phía tôi!”
Nephis và Jet vừa có đủ thời gian để phản ứng. Họ nhìn chăm chú món vũ khí chết chóc trong tay cậu với vẻ kinh ngạc.
Nhưng Cassie...không có vẻ quá ngạc nhiên. Đôi môi mềm của cô nhúc nhích, như thể thì thầm gì đó với bản thân.
Bóng người Effie đã hiện ra, đứng trong hắc ám.
“N-ngố?”
Sunny khịt mũi.
“Còn ai khác nữa? Đến đây, lấy lại cây giáo của cô đi. Nặng nề mà.”
Phần còn lại của vòng diễn ra mà không có gì ghê gớm xảy ra. Dù sao thì, Sunny không có tâm trạng để thử gì nguy hiểm cả – cậu bận rộn tính toán đủ loại khả năng, cố nghĩ ra những biện pháp mới, và quan sát Cassie.
Đôi lúc, cậu cũng trông như Effie.
Nữ thợ săn sôi nổi ban đầu hơi kì lạ, phát hiện cậu không hề phản ứng với những trêu ghẹo của cô. Nhưng sau khi Jet giải thích việc thời gian lặp lại cho cô, cô hiểu được tại sao Sunny có vẻ khác bình thường.
Vén tóc sau tai, Effie ngại ngùng nhìn cậu.
“A...vậy là cậu nghe hết những lời nói đùa này rồi? Vài chục lần? Ờ...cứt thật...tôi không nghĩ rằng bản thân lại dễ đoán như vậy...”
May mắn là, có Nephis ở đó để bối rối thay cậu. Nhìn nữ thợ săn giải thích việc xảy ra với cô, Sunny không nhịn được mà suy nghĩ về Effie.
Đó là...một việc cực kì ngu ngốc, thứ cô đã làm. Có thai trong giữa một trận chiến tranh không hẳn là thông minh. Kể cả nếu như đó là vô ý, kết quả vẫn là vậy. Dù vậy...
Cậu có thể hiểu được, đại khái. Niềm đam mê rất cháy bỏng trên chiến trường, và thậm chí những người thông minh nhất cũng thường mắc sai lầm khi họ không suy nghĩ rõ ràng. Thần thánh biết cậu đã làm ra không ít những quyết định ngu ngốc. Hơn nữa, thuốc men hiện đại thường là không đáng tin cậy đối với người Thức Tỉnh, đặc biệt là những người mạnh mẽ hơn...
Sunny không biết liệu Effie đã làm những bước để ngăn ngừa chính xác trường hợp này hay không, nhưng kể cả nếu cô đã làm vậy, thì chúng cũng có thể đã thất bại.
Kể cả nếu như không phải vậy, thì cậu cũng hiểu được.
Nhưng thế quái nào mà cô ta lại có thai trong một Ác Mộng?
‘...Thật sự là xui xẻo mà thôi. Một cơn sạt lở xấu số mà bắt đầu từ một viên đá nhỏ duy nhất.’
Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ môi cậu.
Quả thật, Effie chưa từng có ý định thách thức Ác Mộng Thứ Ba. Cô là người duy nhất ở đây vì một loạt những sự kiện bi kịch mà không ai có thể đoán trước được.
Nó chắc chắn là đã bắt đầu không lâu sau khi cô phát hiện tình trạng của mình. Lúc đó, lực lượng chính phủ đang hộ tống Theo Gót Đổ Nát chưa từng có ý định tham gia trận chiến quy mô lớn kia. Họ chỉ đến đó làm người quan sát...vậy mà, khi ba Cổng Vĩ Đại mở ra trong Trận Chiến Đầu Lâu Đen, Effie không có lựa chọn mà phải thoát vào thế giới Mộng Ảo, cũng như những Bậc Thầy và Thánh khác có mặt vào lúc đó.
Trong Sa Mạc Ác Mộng, Bậc Thầy Muôn Thú cho cô một đường ra. Nhưng mà những thành viên của tổ đội lúc đó vẫn không có kế hoạch thách thức một Hạt Giống. Mục tiêu của họ là đến Kim Tự Tháp Đen... Effie chắc là đã cho rằng họ sẽ thoát ra hoặc là chết trong vài ngày nữa, nhiều nhất là vài tuần mà thôi. Việc cô có thai đáng lẽ sẽ không trở thành vấn đề.
Không như những người còn lại, Effie đã mất một tổ đội. Những đồng đội ban đầu của cô đều đã chết trong hầm mộ bên dưới Thành Phố Hắc Ám. Ý nghĩ trở thành người sống sót duy nhất lần nữa...chắc chắn đã là không thể chịu nổi.
Nên, cô chọn ở lại với bạn mình.
Chỉ sau khi Bậc Thầy Muôn Thú, Seishan, Morgan, và Ngài Gilead rời khỏi thì quyết định theo Mordret vào Ác Mộng mới được làm ra. Đến lúc đó thì, lựa chọn duy nhất mà Effie có là cùng họ thách thức Hạt Giống...hoặc là một mình ở lại trong sa mạc để không trở thành gánh nặng đối với đồng đội mình.
Nhưng mà kể cả nếu như cô lựa chọn cái sau, thì những thành viên của tổ đội nhất định sẽ không cho phép cô tự sát vì sự cân nhắc lệch lạc cho sự an toàn của họ.
Và giờ là vậy đây.
Sunny nhìn đi và thở dài lần nữa.
‘...Chắc chắn là đã rất khó khăn với cô.’
Effie luôn đặt ra bộ mặt vô tư, nhưng mà cậu biết đằng sau nó, cô đã biết đến đau lòng và khổ sở không thua bất cứ ai trong số họ...nếu không phải nhiều hơn. Làm ra những quyết định cô làm, cho dù đúng hay sai, không thể nào là dễ được.
Thật ra thì, đó là ngược lại. Mỗi bước trên con đường này chắc chắn đã là đáng sợ, nặng nề, và khó khăn.
‘Mình phải mang cô ấy rời khỏi cái nơi địa ngục này.’
Họ sẽ giải quyết những thứ sau khi thời gian đến.
...Sau cùng, vòng này cũng đến hồi kết.
Và khi vòng tiếp theo bắt đầu, Sunny bị giật mình bởi một âm thanh bất ngờ.
Nhìn ra sau, cậu nhìn thấy Cassie đánh rơi Ánh Sáng Dẫn Đường, nó rơi xuống sàn và lăn đi.
Biểu hiện của cậu đông cứng.
Bước về phía cô gái mù, Sunny lưỡng lự một giây, rồi hỏi:
“Có chuyện gì?”
Cassie chậm rãi quay sang đối mặt cậu và hít một hơi thở run rẩy.
Những lời của cô chính xác là thứ cậu đã trông đợi nghe thấy: