Sunny không biết cậu đã mất bao nhiêu vòng để nhận ra là có vòng lặp thời gian. Tuy nhiên, cậu biết rằng khoảng hai tháng đã trôi qua kể từ lúc cậu nhận ra – đó là thời gian mà Cassie đã cần để cùng cậu biết sự thật.
Đứng trên boong thuyền Phá Xích, Sunny mãnh liệt nhìn cô gái mù chăm chú. Cậu cảm giác một sự pha trộn cảm xúc kì lạ...bắt đầu là nhẹ nhõm và biết ơn. Cậu cực kì vui vẻ với ý nghĩ có thể chia sẻ gánh nặng của việc thoát khỏi Bông Hoa Gió với ai đó, đặc biệt là một người tháo vát và ổn định như là Cassie.
Nhưng mà cùng lúc, có một tia bất an trong tim cậu.
Chính xác thì làm sao mà cô đã biết được vòng lặp? Và tại sao?
Với cậu...đó là vì Tội Lỗi An Ủi.
Sunny im lặng vài giây, rồi đột nhiên tiến lên một bước và hỏi, giọng nói nghiêm trọng:
“Cô cũng nhìn thấy hẳn, phải không? Thừa nhận đi. Tôi biết cô có thể.”
Cô gái mù hơi nghiêng đầu, biểu hiện mơ hồ hiện lên mặt cô.
“Nhìn thấy...ai? Mình không hiểu.”
Sunny chần chừ một giây.
Cô ta đang nói thật? Hay là chỉ giả vờ không biết đến Tội Lỗi An Ủi?
Nếu là cái sau...thì cậu phải khen ngợi Cassie và khả năng diễn xuất của cô. Cô sẽ là một người nói dối tốt hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, nếu đó là sự thật.
Nhưng tại sao cô ta lại phải che giấu? Có lẽ để cho cả hai không phải xấu hổ...thần thánh biết, Sunny sẽ không muốn ai nghe thấy những thứ mà con ma trong người cậu thì thầm vào tai mỗi ngày.
Nếu vậy, thì sẽ dể hiểu cách mà Cassie đã biết được về vòng lặp, và tại sao đã mất cô lâu hơn để nhận ra nó. Dù sao thì cô chỉ có thể nhìn thấy Tội Lỗi An Ủi bằng cách dùng Kĩ Năng Vượt Bậc của cô lên Sunny, và vì vậy sẽ bị âm hồn kia ảnh hưởng ít hơn hẳn.
Tuy nhiên, cô cũng không cần thiết phải nhìn hay nghe thấy bóng ma đáng ghét kia. Thật ra thì, khả năng Cassie đang nói sự thật là cao hơn – Tội Lỗi An Ủi chỉ tồn tại trong tâm trí Sunny, và vì vậy việc cô có thể nhìn thấy nó trong lúc chia sẻ giác quan của cậu là không cao lắm.
Cô có thể đã nhận ra về vòng lặp đơn giản là vì sự thân thuộc vô đối với định mệnh và những sự tiên tri. Cô gái mù đã luôn có thể cảm giác và nhận thức những thứ àm không ai trong số họ có thể...cũng không ngoài phạm vi khả năng là cô đã dần tự mình học cách cảm nhận bản chất thời gian vặn vẹo trên Bông Hoa Gió.
Cassie có thể đã thật sự mơ hồ bởi câu hỏi đó. Sunny đơn giản là không biết được.
Cậu hơi cau mày.
“Tội Lỗi An Ủi...âm hồn thanh kiếm mà đi theo tôi. Cô không nhìn thấy hắn?”
Cô chỉ về đôi mắt xanh xinh đẹp của mình, khiến Sunny ho khan xấu hổ.
“Không, ít tôi không phải vậy...ý tôi là...ài, quên đi!”
Việc Cassie có thể nhận thức Tội Lỗi An Ủi hay không thì có quan trọng gì chứ? Nếu có thể, Sunny sẽ lựa chọn cô không thể, nhưng mà nếu cô có thể và đang chấp nhận giả vờ không biết...thì đó cũng ổn thôi.
Cũng không phải là Cassie đã không giả vờ không biết nhiều thứ kể từ khi trở thành người Thức Tỉnh. Phân Loại và Kĩ Năng của cô không chỉ cho phép cô biết bí mật, mà còn không cho cô lựa chọn mà phải biết chúng. Để tha bản thân và những người mà bí mật đó thuộc về khỏi rất nhiều xấu hổ, cô có lẽ đã giữ im lặng về những thứ như vậy.
Ít nhất Sunny nghĩ vậy.
Cậu nhăn nhó, rồi im lặng một lúc, rồi dè chừng mỉm cười.
“Ừ thì...sao cũng được. Cô thật sự nhớ? Đó là tin tức tuyệt vời1”
Đúng là như vậy. Ban đầu, Sunny đã chỉ cân nhắc đến trạng thái tinh thần của bản thân, và việc chia sẻ gánh nặng với một người khác sẽ giải tỏa sự mệt mỏi và cô độc của cậu.
Nhưng thật sự thì, lợi ích là hơn hẳn như vậy.
Với hai thành viên trong tổ đội có thể mang kiến thức từ những vòng trước vào tương lai, phạm vi của những thứ mà họ có thể đạt được sẽ tăng gấp đôi. Mọi thứ mà Sunny đã làm một mình sẽ có thể làm nhanh hơn, và những giải pháp mà cậu không dám thử sẽ không còn có vẻ khó khăn như trước nữa.
Hơn như vậy, Sunny và Cassie không cần phải theo đuổi toàn bộ những mục tiêu đó cùng nhau. Họ có thể chia nhau ra và giải quyết những vấn đề khác nhau cùng lúc, nhờ đó tăng tốc cho cả quá trình trốn thoát thật nhiều.
Đương nhiên, cậu cần cẩn thận cân nhắc những kế hoạch của mình. Có những thứ mà Cassie có thể tự mình làm, và những thứ mà cô không thể nào làm được nếu không có sự giúp đỡ của cậu. Cậu sẽ phải dạy cô mọi thứ mà cậu đã biết nữa...mặc dù cô gái mù đã biết được về vòng lặp, vòng hiện tại chỉ là vòng thứ hai của cô.
Nhưng Sunny thì đã tích lũy kiến thức về Bông Hoa Gió hơn sáu mươi vòng. Cô phải hưởng lợi từ nền móng cậu đã đặt ra trước khi thật sự trở thành một đồng minh của cậu trong địa ngục không thời gian này.
‘Đúng vậy...minh phải dạy cô ta về hòn đảo và những thứ sống trong nó trước đã.’
Trong lúc đó, Cassie quay sang nhìn sương mù. Những đường nét mềm mại trên gương mặt tinh xảo của cô hơi nhăn nhó, thể hiện sự nghi ngờ và lo lắng.
“Đúng...mình nhớ. Nhưng mà nó có vẻ thật kì lạ. Như một giấc mơ khó tin.”
Cô cúi đầu.
“Bướm Rỗng...những hang động...khu rừng hắc ám. Và Effie! Mình không thể tin là Effie...”
Vào lúc đó, cả Cassie lẫn Sunny đột nhiên bị ngắt lời.
Hoàn toàn khó hiểu nhìn họ, Nephis nhướng mày.
“Hai...hai người đang nói về gì vậy?”
Cô cau mày.
“Cassie nhớ gì? Và tại sao nhớ gì đó lại quan trọng? Hang động, khu rừng, và bướm? Có nghĩa là gì? Và Effie làm sao?”
Hai người họ quay sang cô, bất ngờ. Sunny đột nhiên thấy rất có lỗi vì đã quên mất Neph trong lúc ồn ào này.
‘Vậy thì...mình lại phải giải thích mọi thứ...’
Nhưng rồi, cậu đột nhiên có một ý nghĩ. Câu hỏi là hướng về cả hai người họ...nên, Khiếm Khuyết của cậu không ép cậu trả lời.
Cúi xuống, cậu vỗ vai Cassie và mỉm cười.
“Cô lo vụ này đi Cas. Tôi đi cứu Jet đây.”
Trước khi cô gái mù kịp trả lời, cậu đã leo lên Ác Mộng và biến mất vào sương mù.