Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1436: Gánh Nặng



Chương 1436: Gánh Nặng

Sunny đang ở trên boong thuyền Phá Xích lần nữa. Cậu đứng thẳng lên và nhìn vào sương mù, đôi mặt hụt hẫng.

“Không được...như vậy là không hiệu quả. Chúng ta có nên từ bỏ đường hang động?”

Giọng nói ảm đạm của cậu là đủ khẽ để không bị Nephis hay Cassie nghe thấy. Mặc dù Sunny đã cẩn thận để không làm quá sức lần nữa, áp lực từ việc sống sót...và thất bại...trên Bông Hoa Gió đang dần ảnh hưởng đến cậu.

Rất khó, để giữ bản thân không rơi vào sự vô vọng và tê dại. Sunny đã biết qua nhiều thất bại đắng chát, nhưng mà bị nghiền ép hết lần này đến lần khác vẫn đè nặng lên cậu. Hơn thế nữa, tâm trí cậu đang dần tan vỡ thành không quan tâm đến việc bản thân có sống hay chết chút nào cả...

Tại sao lại quan tâm nếu như thứ chờ đợi sau cái chết là một vòng xoay khác, và rồi vòng khác nữa, và khác nữa, mãi mãi mà không có ngừng nghỉ?

Nếu có gì đó giữ cậu cân bằng và làm neo cho tinh thần cậu, thì đó là việ nhìn những đồng đội mình chết đi luôn luôn là đau đớn quằn quại. Kể cả khi biết họ sẽ được tái sinh trong vòng lặp cũng không khiến cơn đau và tuyệt vọng mà Sunny cảm thấy mỗi lần cậu tính toán sai và dẫn họ đến cái chết là dễ hơn chút nào cả.

Nếu cậu chỉ có một mình, cậu có lẽ đã không bỏ cuộc...nhưng mà tập trung và quyết tâm của cậu sẽ tan vỡ nhanh hơn nhiều.

Nhưng mà cậu phải mang những thành viên của tổ đội rời khỏi Bông Hoa Gió... Jet, Cassie. Effie và đứa trẻ. Nephis...

Ý nghĩ đó khiến cậu có động lực.

Cậu là người duy nhất có thể. Vì một bước ngoặt ngẫu nhiên trong định mệnh, Sunny sở hữu một thanh kiếm nguyền rủa mà khiến cậu có thể nhớ đến những vòng trước đó. Chỉ riêng điều đó cũng khiến cậu đi trước tất cả trên hòn đảo này...thật ra thì, chỉ đơn giản biết họ phải thoát khỏi đã là một nửa đường đến chiến thắng.

Chỉ là nửa còn lại hóa ra là không thể vượt qua nổi.

Và nó khó, khi phải mang toàn bộ gánh nặng đó chỉ một mình.

“Không, con đường hang động là an toàn nhất, khiến nó là nhanh nhất.”

Sunny giữ im lặng vài giây.

“Đơn giản thôi. Vì không có gì hiệu quả, mình phải khám phá thêm nhiều khả năng khác... Gương Sự Thật, đó là câu trả lời. Mình nên khiến nó phản chiếu nhiều Sinh Vật Ác Mộng hơn...a, nhưng mà không phải Quái Thú, Quái Vật hay Ác Ma. Chỉ có Ác Quỷ hay cao hơn là mới được.”

Sunny bất động, ngẫm lại toàn bộ thứ kinh dị chứa trong đầu mình.

Có nhiều tồn tại trên Bông Hoa Gió này mà vừa phù hợp tiêu chí vừa có thể bị bắt vào phản chiếu của Gương Sự Thật mà không khiến cậu mất mạng. Khủng Bố Hang Động là một trong số đó...sinh vật ẩn nấp ở bến cảng cũng vậy, mặc dù thoát khỏi đó mà còn sống là không dễ...

Đương nhiên, cũng có Tàn Sát Bất Tử và Quái Thú Cắn Nuốt. Nhưng mà chúng thậm chí càng chết người hơn nữa.

Đột nhiên, một sự thiếu hài hòa kì lạ tiến vào tâm trí cậu. Sunny cau mày và cố gắng tìm hiểu nguồn gốc của sự kì lạ kia...là gì chứ? Tại sao cậu lại cảm thấy có gì đó sai?

Mất cậu một lúc để nhận ra rằng đó là Cassie và Nephis, hai người đáng lẽ nên thảo luận về Ánh Sáng Dẫn Đường đằng sau cậu, nhưng mà họ lại im lặng đến kì lạ.

Nhìn ra sau, cậu thấy cô gái mù đã dùng cây trượng tôn nghiêm để xác định vị trí của Effie. Nephis đang nhìn những hình dạng mơ hồ của vách đá hắc ám.

Cậu nhíu chặt mày.

‘Nó...đã thay đổi? Tại sao?’

Sunny chắc là họ đã không nghe cậu lầm bầm với bản thân. Cậu đã làm gì đó khác để ảnh hưởng đến dòng chảy thông thường của sự kiện, hay đã không làm gì đó để giữ nó ổn định?

‘Nhưng mình không nghĩ vậy...’

Sunny xoa mặt. Có lẽ tư thế hay hiện diện của cậu đã ảnh hưởng đến Cassie và Nephis như thế nào đó mà thậm chí cậu cũng không phát hiện?

“Sunny?”

Cậu rũ bỏ sự mơ hồ và nhìn Nephis.

“Ừ...tôi ổn. Thật ra thì, có việc tôi cần làm. Giữ bình tĩnh. Tôi sẽ triệu hồi Mảnh Vỡ của Cõi Bóng Tối...”

Thế giới bị nuốt chửng bởi cái bóng nguyên thủy kia lần nữa. Sunny leo lên Ác Mộng và rời khỏi Phá Xích lần nữa. Cậu tìm thấy Jet và mang cô trở lại lần nữa.

Lần này, cậu không dùng Gương Sự Thật để sao chép Ngọn Lửa Linh Hồn để chữa trị cô ngay lập tức. Mặc dù như vậy là hơi tàn nhẫn với Jet. Sunny không thể cho phép bản thân lãng phí món Ký Ức kì diệu kia như vậy. Những vết thương của cô dù sao cũng sẽ được chữa trị bởi Nephis sau vài giờ mà thôi.

Mọi thứ diễn ra như thường lệ...tuy nhiên, khi cậu trở lại Phá Xích, sự kì lạ tiếp tục. Cuộc đối thoại có vẻ là như cũ, nhưng mà có gì đó không phù hợp.

Chỉ khi họ đến mộ xương và bắt đầu mổ xẻ con Bướm Rỗng thì cậu cuối cùng mới nhận ra có gì sai. Jet và Nephis đang nghỉ ngơi trong úc cậu và Cassie bận rộn tách ra bộ vỏ chitin cứng cáp của con Quái Vật Vĩ Đại...

Và cô gái mù có vẻ phân tâm kì lạ, di chuyển chậm hơn cô đáng lẽ nên làm.

‘Đúng rồi. Mọi thứ đã bắt đầu khi cô ấy không nói những lời thường nói về Ánh Sáng Dẫn Đường.’

Cậu đã chỉ phát hiện ra việc Cassie đang cư xử kì lạ trễ như vậy vì cô thường giữ im lặng trong lúc mọi người nói chuyện. Nhưng mà những phản ứng tinh tế của cô thì đã khác với những phản ứng quen thuộc ngay từ đầu.

‘Chuyện gì đang xảy ra?’

Sunny ngừng việc đang làm và nhìn chăm chú Cassie với lông mày khẽ nhíu lại. Cuối cùng, cậu hỏi:

“Cassie? Mọi thứ ổn chứ?”

Cô đứng hình, rồi quay sang nhìn cậu và lưỡng lự vài giây.

“Ừm? Mình nghĩ vậy...chỉ là mình có cảm giác kì lạ.”

Cậu nhướng mày.

“Cảm giác gì?”

Nhà tiên tri của họ có cảm giác kì lạ, đó là một điềm xấu. Những tiên tri của Cassie không bao giờ là vô bổ, và thường là sứ giả đi trước những sự kiện khủng khiếp. Nhưng mà thứ gì có thể kích thích ra dự cảm này? Đáng lẽ không có gì thay đổi trên Bông Hoa Gió, trừ khi Sunny là người thay đổi nó.

Cậu chờ đợi căng thẳng để nghe lời đáp của cô, đủ thứ giả thuyết đáng sợ lóe lên trong tâm trí cậu.

Nhưng mà...

Khi Cassie cuối cùng trả lời, toàn bộ ý nghĩ của cậu biến mất, bị thay thế bởi sự yên lặng choáng váng.

Cô nhún vai.

“Không gì nghiêm trọng cả. Mình chỉ không thể bỏ đi cảm giác deja vu này.”

Sunny nhìn cô chằm chằm mà không nói gì.

‘Deja vu?’

Chẳng phải...chẳng phải đó là cách mà cậu đã nhận ra bản chất vặn vẹo của thời gian trên Bông Hoa Gió ở lúc đầu?

Cậu chớp mắt.

Cassie cũng đang nhận ra được vòng lặp tồn tại?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com