Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1412: Khu Rừng Sương Mù



Chương 1412: Khu Rừng Sương Mù

Sunny đã có thể sống sót lâu hơn một giờ. Cậu đã tránh chạm trán với Tàn Sát Bất Tử, và thậm chí đã giải cứu Jet...vậy mà, cậu lại không hề thấy an tâm chút nào.

Trong lúc tổ đội bỏ lại Phá Xích và đi vào sương mù xoáy lượn một lần nữa, cậu không tự tin rằng họ sẽ sống sót chút nào cả. Thật ra thì, cậu càng sợ hãi Bông Hoa Gió hơn nữa.

“Mày nghĩ mày có thể chết bao nhiêu lần trước khi đầu óc mày hoàn toàn từ bỏ?”

Tội Lỗi An Ủi, kẻ đang đi bên cạnh cậu, không hề nói gì có ích cả.

Âm hồn kia bật cười.

“Để xem nào, nhìn cái hộp sọ dầy cui của mày...tao sẽ cá là vài chục lần nữa. Đúng vậy, sau đó, mày có lẽ sẽ biến thành một kẻ ngu ngốc chảy nước dãi khắp nơi. Thần thánh à. Không biết tao vẫn sẽ bị kẹt với mày nếu mày biến thành kẻ sống thực vậy hay không nữa...”

Cố gắng không để ý đến bóng ma chết tiệt kia, Sunny nhìn chăm chú sương mù.

‘Nằm mơ đi.’

Cậu chỉ phải nhìn Ác Mộng để biết rằng vài chục cái chết sẽ không khiến cậu tan vỡ. Tội Lỗi An Ủi đơn giản là đang nói nhảm mà thôi.

Nhưng mà vài năm của những cái chết tra tấn thì...

‘Chúng ta cần thoát khỏi cái nơi khủng khiếp này nhanh nhất có thể.’

Tổ đội đang đi lên bờ biển theo đội hình mà tương tự những vòng trước đó, nhưng bây giờ, Jet đang đi sau Sunny và Nephis. Cassie cũng đã triệu hồi những Tiếng Vang của cô, chúng giờ đang di chuyển trước Ác Mộng.

Cùng nhau, họ đại diện cho một lực lượng chiến đấu đáng gờm...vậy mà, Sunny lại không biết liệu sức mạnh của họ là đủ để sống sót sương mù ngột ngạt của Bông Hoa Gió.

‘Mình bắt đầu hiểu được tại sao lại có ít Thánh đến vậy...’

Lần này, họ chọn hướng đối diện với những bậc thang đá kia – và Tàn Sát Bất Tử. Thay vì di chuyển thẳng về phía vách đá, họ đi dọc theo mép của hòn đảo, cuối cùng đến được biên giới của vùng vịnh của nơi này.

Ở đó, họ leo lên một bức tường đá đen và đến được nơi đất bằng trên đó. Sunny dùng Bước Bóng Tối để đến đó trước và canh gác cho những người khác leo lên. Lúc mọi người đã đến nơi, giờ thứ hai kể từ lúc họ đến Bông Hoa Gió đã trôi qua.

Trên vách đá, khung cảnh cũng là vậy. Một khu rừng những cây thông cao trải dài trước mặt họ, sương mù trắng xoáy lượn giữa những thân cây cổ đại. Ở trong sương mù cảm giác ngột ngạt ngay từ đầu...nhưng mà giờ khi Sunny biết âm hồn khủng khiếp kia có thể ẩn nấp trong nó, cảm giác đó trở nên tệ hơn gấp chục lần nữa.

Tiếng Vang của nữ tiên tri lướt về trước, viền váy đỏ của cô lơ lửng ngay trên rêu. Những người còn lại theo sau.

Họ đi theo ánh sáng mềm mại của Ánh Sáng Dẫn Đường vào sâu hơn trong khu rừng. Sương mù nuốt lấy mọi thứ ở đằng sau, làm che đi những âm thanh và chậm rãi trôi chảy giữa những cây cổ thụ. Vài phút trôi qua trong sự yên lặng căng thẳng, rồi vài giây nữa.

Khó để tính toán thời gian trong nơi sương mù này, nhưng mà rốt cuộc, Sunny cho rằng một giờ nữa đã trôi qua. Đến lúc đó, Nephis giơ lên một tay và nói:

“Ngừng lại.”

Cô có vẻ đã khôi phục từ việc dùng cạn kiệt tinh túy – ít nhất là đủ để có thể dùng Kĩ Năng Ngủ Say của cô. Giờ khi cô có thể dùng nó, Jet cuối cùng có thể khôi phục.

Sunny và Cassie quan sát sương mù trong lúc Nephis đặt tay lên lưng Kẻ Gặt Hồn. Chúng tỏa ra ánh sáng trắng mềm mại, và nhanh chóng, gương mặt của Jet trở nên sạch hết máu. Cô hít một hơi sâu và thỏa mãn mỉm cười.

Cùng lúc, ánh mắt Neph trở nên đục hơn một chút. Cô khẽ thở dài và lùi lại một bước. Nếu Sunny không biết, thì cậu đã không nghi ngờ rằng cô thật ra đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp.

“Tiếp tục thôi.”

Họ đang chuẩn bị di chuyển lại thì Cassie đột nhiên quay đầu. Cô gái mù bất động một giây, rồi nhảy khỏi lưng Ác Mộng.

“Có gì đó đang đến! Chuẩn bị!”

‘Nguyền rủa!’

Sunny gầm gừ, nắm lấy Tội Lỗi An Ủi trong một tay và Cảnh Tượng Tàn Nhẫn trong tay còn lại – trong dạng kiếm ngắn. Nephis nhanh chóng rút ra thành trường kiếm của cô và hủy đi cái vỏ. Jet giơ cao thanh đao của mình.

Thánh, Quỷ, Ác Mộng, và hai Tiếng Vang di chuyển để vây quanh những nhân loại trong vòng tròn bảo vệ. Vũ Công Yên Ắng lơ lửng lên trên vai Cassie, mũi kiếm chỉ vào sâu trong khu rừng.

Mọi thứ trở nên yên ắng trong một giây.

Sunny nhìn chăm chú sương mù xoáy lượn, không biết đợt tấn công sẽ đến từ hướng nào. Cậu không nhìn thấy gì...không nghe thấy gì. Ngay cả giác quan bóng của cậu cũng bị kiềm nén.

“Phía trên!”

‘Chết tiệt t...’

Trước khi cậu có thể hoàn thành ý nghĩ đó, có gì đó to đùng rơi xuống họ từ bên trên.

‘...hật!’

Đó là một Sinh Vật Ác Mộng ghê tởm, to đùng mà trông như cái xác của một con báo đen khổng lồ, những khúc xương của nó nhô ra từ da thịt thối rữa. Cái đuôi của nó dài bất thường, tách ra thành từng đoạn và có một cái hàm hình tròn mà đầy những cái răng như kim ở cuối. Nhưng mà hàm răng nanh vàng của bản thân nó thì càng đáng sợ hơn nữa – mỗi cái răng dài như một thanh kiếm to và đầy máu khô.

Sinh vật kia to đến mức cái bóng của nó che phủ cả tổ đội. Tệ hơn nữa...khoảnh khắc Sunny nhìn thấy nó, cậu cảm giác có một áp lực vô hình tràn qua mình, khiến tim cậu tràn đầy cảm giác sợ hãi.

Đó là một Quái Thú Vĩ Đại.

...Trước khi thứ quái vật kia có thể rơi vào tổ đội, hai cái xúc tu bóng to như tòa tháp mọc lên từ mặt đất và quấn lấy hai chi trước của nó, khiến sinh vật kia chậm lại. Cái hàm của con dã thú tàn bạo cắn một cái, hủy diệt đống bóng tối hiện thân ngay tức thì, nhưng mà đó ít nhất đã cho những thành viên tổ đội vừa đủ thời gian để lao sang những hướng khác.

Sinh vật kia tiếp đất ở nơi mà họ vừa đứng chỉ chưa đến một giây trước đó. Cái đuôi ghê gớm của sinh vật đã bắn ra sau với tốc độ khủng khiếp, cái hàm tròn trên đuôi mở ra để cắn vào da thịt của Cassie. Cô gái mù né sang một bên, vừa kịp không bị nó xé rách, và dùng cây trượng của mình đánh xuống cái đuôi đứt khúc kia.

Một giây sau đó, cô bị ném sang một bên như một con kiến.

Ở phía còn lại, con quái thú kia vung bàn tay thối rữa của nó về phía Sunny và Nephis. Được cường hóa bởi bóng và ngọn lửa linh hồn, cả hai có thể né đòn đánh trí mạng kia...kể cả nếu như đó cũng chỉ vừa đủ tránh thoát mà thôi.

Nhưng mà ngay khi họ làm vậy, cái hàm của sinh vật đã đến nơi họ, chuẩn bị cắn xuống và biến hai nhân loại thành đống thịt rách nát. Cả Sunny lẫn Nephis đều chưa lấy lại thăng bằng – không có cách nào để họ có thể tránh né cả.

May mắn là, vào lúc đó, Thánh đâm vào một bên đầu của con vật kia, dùng cái khiên của mình làm một đầu tông. Lực lượng của cú đánh đó là đủ ghê gớm để khiến một bức tường pháo đài phải sụp đổ, vậy mà cái đầu của con Quái Thú Vĩ Đại lại chỉ hơi vung sang một bên chút xíu. Có vẻ như sinh vật kia không chịu tổn thương gì cả.

Và toàn bộ những việc đó – từ lúc sinh vật rơi xuống đất đến bây giờ – chỉ mất chưa đến một giây để xảy ra.

‘Không tốt...’

Rắn Lam đã là một vương giả trong đám quái thú, còn thứ này thì chỉ là quái thú mà thôi...vậy mà, nó là một Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại. Nó quá mạnh mẽ, quá nhanh, và quá bền bỉ.

‘Chúng ta có thể đánh bại nó không chứ?’

Sunny biết rằng họ có thể. Với những cái Bóng của cậu, Tiếng Vang của Cassie, và đặc biệt là Vương Miện Bình Minh...họ có một cơ hội không hề nhỏ để đánh bại con quái vật này.

Tuy nhiên, họ cũng có thể toàn bộ nằm xuống ở nơi này.

‘Mình không muốn chết...’

Ngay cả khi biết rằng cậu khả năng cao là sẽ quay lại điểm bắt đầu của vòng lặp, Sunny vẫn rùng mình trước ý nghĩ da thịt và xương cốt của mình bị xé rách và nghiền thành bụi. Cậu thậm chí miễn cưỡng hơn nữa với việc nhìn những đồng đội của mình bị thứ sinh vật ghê tởm kia giết chết.

‘Đơn giản thôi...vậy thì đừng có chết.’

Nghiến răng, cậu lao về trước.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com