Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1411: Khu Bảo Tồn Quái Vật



Chương 1411: Khu Bảo Tồn Quái Vật

Nephis, Cassie, và Jet không tin nổi nhìn cậu chằm chằm. Bị ba ánh mắt mãnh liệt xuyên thấu, mỗi cái đều thuộc về một cô gái xinh đẹp, Sunny khó chịu cựa quậy và kéo cổ áo của Vải Liệm Hoàng Hôn.

“Tôi, ờ...tôi nghĩ mình thật sự nên bắt đầu làm thân với nhiều bạn nam hơn...tại sao tôi lúc nào cũng bị vây quanh bởi những mĩ nữ chết người như vậy chứ?”

Sau một lúc Nephis lặp lại chính xác lời mà cậu đã nói:

“Di chuyển trong vòng tròn?”

Sunny gật đầu.

“Đúng vậy. Tôi chỉ biết được việc này vài giờ trước mà thôi...hay nói chính xác là vài vòng trước đó. Suy nghĩ đi – nước của Dòng Sông Vĩ Đại đại diện cho thời gian, và chúng ta đang bị vây quanh bởi một xoáy nước khổng lồ. Nên...”

Cậu chỉ về phía Jet.

“Cô chỉ nhớ bản thân ở trên Bông Hoa Gió có vài giờ, nhưng mà sự thật thì, cô đã ở đây gần cả năm. Thời gian cô ở trong Ác Mộng này là giống với Cassie.”

Nhìn họ với biểu hiện căng thẳng, Sunny thở dài.

“Ừ thì, thật ra thì, thứ mà tôi nói trước đó không hoàn toàn chính xác. Có vẻ như Nephis và tôi tiến vào Ác Mộng bốn tháng trước, còn cô và Cassie thì tiến vào nó hơn một năm trước. Nhưng mà không có cách nào để nói rõ thời gian đã lặp lại bao nhiêu lần trước khi tôi biết được nó đang lặp, nên...mặc dù tôi không nghĩ là vậy, nhưng chúng ta rất có thể đã bị kẹt trên hòn đảo này cả trăm năm. Không có cách nào để xác định trừ khi chúng ta rời khỏi.”

Mọi người im lặng một lúc. Khi mà sự im lặng đó kéo dài quá lâu, Cassie cuối cùng hỏi bằng giọng dè chừng:

“Những...vòng...trước đó...cậu muốn nói là chúng ta đã tìm hiểu hòn đảo này vài lần, nhưng mà cậu là người duy nhất nhớ được nó?”

Gương mặt Sunny tối đi. Cậu nhăn nhó quay đi, và nghiêm nghị nói:

“Tìm hiểu hòn đảo? Không hẳn. Chúng ta chỉ vừa mới ra khỏi bờ biển khi Tàn Sát Bất Tử tấn công Jet trong khu rừng...mỗi lần, tôi đi trước để cố ngăn cô ta, và mỗi lần, tôi chết thảm hại. Jet cũng vậy.”

Kẻ Gặt Hồn ném một ánh mắt sắc bén về phía cậu và hơi tái đi một chút. Nghe thấy bản thân bị giết là một thứ không hề dễ chịu. Khóe miệng cô hơi cong lên thành một nụ cười âm u.

“...Đúng là đáng tiếc nhỉ.”

Cậu thở dài.

“Đây là lần đầu tiên tôi sống qua một giờ. Nên, tôi thật sự vẫn chưa biết nhiều về vòng lặp thời gian ở nơi này. Tôi chắc là nó không kết thúc mỗi khi tôi chết, có nghĩa là Nephis và Cassie chắc chắn đã sống lâu hơn. Hai người thậm chí có thể đã sống sót đủ lâu để đến được điểm kết thúc – nhưng vì kí ức của hai người bị xóa giữa mỗi vòng, không thể nào nói rõ được.”

Nephis nhướng mày.

“Tại sao cậu là người duy nhất nhớ?”

Sunny chỉ về phía Tội Lỗi An Ủi – thanh kiếm, chứ không phải âm hồn kia – đang nằm trên một cái thùng gần đó.

“Tôi cho rằng nó có liên quan gì đó với thanh kiếm nguyền rủa này. Thứ...linh hồn...của nó thật ra là thứ đầu tiên cho thấy dấu hiệu biết về vòng lặp.”

Cô có vẻ chấp nhận giải thích đó sau khi suy nghĩ về nó vài giây.

Jet thở dài và tựa ra trước để rót cho mình thêm chút trà. Cassie nắm chặt hơn Ánh Sáng Dẫn Đường, chìm trong suy tư.

Sau khoảng một phút trong im lặng, Nephis nhìn Sunny và hỏi:

“Tàn Sát Bất Tử như thế nào?”

Biểu hiện của cậu đông cứng. Chật vật để đè ép một cơn run không tự chủ, Sunny suy nghĩ vài giây, rồi nói bằng phẳng:

“...Cô ta là một thứ kinh dị.”

Cậu nhăn nhó, rồi miêu tả việc chạm trán với thứ Ô Uế kia chi tiết nhất có thể. Trong lúc cậu kể, những gương mặt của các đồng đội trở nên càng lúc càng nghiêm trọng. Cuối cùng, Nephis liếc nhìn Jet, và nhìn đi.

“Đáng gờm. Nếu chúng ta cùng nhaut ấn công, thì cậu nghĩ cơ hội của chúng ta là ra sao?”

Sunny chậm rãi lắc đầu.

“Ít nhất vài người trong chúng ta sẽ chết...khả năng cao hơn là toàn bộ chúng ta. Đặc biệt là với việc cô thiếu thốn tinh túy như hiện tại.”

Cô thở dài.

“...Vậy thì chúng ta sẽ tránh trận chiến, vào lúc này.”

Cậu chớp mắt.

“Vào lúc này?”

Nephis nhìn cậu và bình tĩnh nhún vai.

“Chúng ta rồi sẽ phải đối mặt với Sáu Tai Ương. Nhưng mà bây giờ là không phải thời điểm thích hợp.”

Sunny hơi bực bội.

‘Cô ta không nghe mình nói thứ kia là hoàn toàn khủng khiếp cỡ nào sao?’

Nhưng rồi...đây là Nephis. Thật ra thì, việc cô ta không ra chủ ý tấn công Tàn Sát Bất Tử ngay lập tức đã là phi thường rồi. Cậu đã trông chờ cô nói gì đó như là “chỉ là một phiển bản Ô Uế của một trong những Bậc Thầy chết người nhất trên đời này, nhưng chưa hết, người đó từ lâu đã đến cấp bậc của một vị Thánh rồi”.

Đó là tiến bộ!

Cassie chậm rãi lắc đầu.

“Chúng ta có lẽ có thể tránh né chiến đấu với Tàn Sát Bất Tử, nhưng tôi không nghĩ chúng ta có thể tránh chiến đấu.”

Jet tò mò nhìn cô.

“Ý cô là sao?”

Cô gái mù chần chừ một giây.

“Nếu là như Sunny đã nói, thì tôi cuối cùng hiểu được tại sao nơi này cảm giác nguy hiểm đến vậy. Cứ nghĩ về nó đi...trước kia, chúng ta chỉ biết là không có ai trở lại từ Bông Hoa Gió. Thuyền của nhân loại, Ô Uế, những Sinh Vật Ác Mộng – rất ít thứ tiến vào xoáy nước này mà có thể thoát ra trở lại. Tôi đã cho rằng toàn bộ những thứ đó đã chết ở đây, bằng cách nào đó. Nhưng nếu như chúng cũng bị kẹt trong một vòng lặp thời gian như chúng ta...”

Gương mặt cô hơi tái đi.

“...Thì hòn đảo này đầy những thứ mà đã bị xoáy nước bắt lấy, nhưng đã có thể đến được hòn đảo chứ không bị nó nuốt chửng. Bao nhiêu thứ đã tích lũy ở nơi này qua nhiều thế kỷ? Bao nhiêu thứ kinh dị đang ẩn mình trong sương mù?”

Cassie lắc đầu.

“Nếu như vòng lặp thời gian thật sự tồn tại, thì Bông Hoa Gió...nó như là một khu bảo tồn quái vật vậy.”

Một sự im lặng không dễ chịu lắng xuống khoang chứa hàng. Biểu hiện của mọi người trở nên xấu xí.

‘Một khu bảo tồn quái vật...’

Sunny tiếc hận nhìn về phía xa. Cô nói đúng...khi nghĩ đến lực kéo của xoáy nước, đủ loại sinh vật kinh khủng chắc chắn là đã bị nó bắt lấy qua nhiều thế kỷ. Đa số chúng đã chết ở dưới sâu của nó, nhưng mà không ít chắc chắn đã có thể đến được hòn đảo này. Và vì thời gian ở đây là dậm chân tại chỗ, di chuyển trong vòng tròn...toàn bộ chúng vẫn đang ở đây, tốt như mới vậy.

Một cơn ớn lạnh len lỏi lên cột sống cậu.

Nơi này...nó là thứ địa ngục gì chứ?

Trong lúc đó, Nephis đứng dậy và đặt tay lên chuôi kiếm. Gương mặt thường vô cảm của cô nghiêm trọng, nhưng quyết tâm.

“Cho dù là vậy...mục tiêu của chúng ta vẫn là như cũ.”

Những người còn lại im lặng nhìn cô. Cô cau mày.

“Mục tiêu của chúng ta là tìm Effie và Kẻ Gặt Hồn Jet, rồi quay trở lại Thất Sủng. Chúng ta vẫn đang thiếu Effie, nên...cho dù thời gian có biến dị hay không, không gì thật sự thay đổi. Chúng ta không có lựa chọn mà phải đi ra, tìm cô ấy, và trốn thoát.”

Sunny nhìn cô với ánh mắt nghiệt ngã.

“Nhưng mà có một vấn đề. Ai sẽ tiếp tinh túy cho Phá Xích? Của cô đã cạn kiệt, và nó sẽ không khôi phục đủ dùng trong thời gian gần.”

Nephis nhún vai.

“Cậu có thể làm điều đó, miễn sao chúng ta canh lúc thoát khỏi vào hoàng hôn. Hay bình minh.”

Cậu thở dài, rồi đứng dậy và gật đầu.

“Vậy thì được rồi. Tôi đồng ý...chúng ta càng đợi lâu, thì cơ hội Effie gặp nguy hiểm trí mạng là càng cao. Hãy đi vòng để tránh Tàn Sát Bất Tử và theo Ánh Sáng Dẫn Đường sâu hơn vào trong đất liền.”

Jet nhăn nhó, nhưng cũng đứng dậy. Băng bó của cô đã nhuộm đỏ vì máu.

“Tôi nữa.”

Cuối cùng, chỉ có Cassie là đang ngồi.

Cô liếc nhìn cây trượng tôn nghiêm trong tay, rồi đứng dậy và hít một hơi sâu.

“...Vậy thì không còn thời gian để lãng phí nữa.”

Sau khi dùng chút thời gian thảo luận chiến lược và chuẩn bị, nhóm người rời khỏi Phá Xích và bước lên cát trắng một lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com