Con thuyền bị ném vào không trung bởi dòng chảy mạnh mẽ, như là cả ngàn lần trước đó, rồi rơi xuống. Bầm dập và tơi tả, Sunny nghiến răng và chuẩn bị hứng chịu lực va chạm bạo lực – cũng như cậu đã làm cả ngàn lần rồi đó.
Nước sôi sục có vẻ cứng như đá khi đáy thuyền gỗ đánh vào nó. Cậu nắm vào thành thuyền, cảm giác sự mệt mỏi và vô vọng lấn át tâm trí mình. Hắc ám vẫn đè nén như lúc ban đầu, sương mù vẫn che mắt không khác gì trước đó, và cơn thịnh nộ của bão vẫn đáng sợ ớn lạnh như là trước đó.
Nhưng mà, cú va chạm này thì lại khác với toàn bộ những lần trước đó.
...Sunny không thể nhìn thấy khoảnh khắc gỗ nứt ra, nhưng mà cậu nghe thấy. Thậm chí trong giữa những tiếng gào rú của cuồng phong và ầm ĩ của sóng ngã, tiếng gỗ nứt đó vẫn rõ ràng và điếc tai.
Đến lúc cậu quay đầu, Nephis đã ngã xuống. Cô ngã vào sàn thuyền với một âm thanh nặng trịch, để lại một đường máu trên nó, và ngã về trước. Không đến một giây sau đó, lưng cô va vào những trụ nhô lên của cột buồm mà họ đã tháo dỡ, bạo lực khiến cú ngã của cô ngừng lại.
Một tiếng rên đè nén thoát ra khỏi môi cô.
‘Chuyện...chuyện gì vừa xảy ra?!’
Mất Sunny một giây để phát hiện hai tay cô đang nắm giữ một mảnh gỗ lởm chởm, đốt tay cô trắng đi vì dùng lực. Rồi, cậu vội vàng nhìn về phía đuôi thuyền.
Mắt cậu nheo lại.
Mái chèo...đã không còn. Chỉ còn lại mảnh mà Nephis đang cầm và vài mảnh vụn bay tung tóe trên boong thuyền. Những thứ còn lại đã vỡ nát, và bị dòng nước cuồng nộ cuốn đi.
Sunny đông cứng một giây, vừa hoảng hốt vừa nhẹ nhõm – nhẹ nhõm là vì tiếng nứt kia không phải đến từ bản thân con thuyền, hoảng hốt là vì con thuyền hiện tại hoàn toàn không thể điều khiển được nữa.
Cơn sóng tiếp theo đã đến gần, và không có ai lái thuyền để trực tiếp đối mặt nó, nó sẽ đánh về phía họ từ bên hông. Có nghĩa là con thuyền khả năng cao là sẽ bị lật.
Kể cả nếu như không phải ngay lập tức, thì vẫn sẽ có làn sóng tiếp theo, rồi tiếp theo, rồi tiếp theo nữa...và cả ngàn cái sau đó.
Không có người lái thuyền dẫn con thuyền vượt qua bão, họ sẽ tiêu tùng.
‘Nguyền rủa!’
Không có thời gian để suy nghĩ, cậu chỉ hành động theo bản năng.
Giải phóng những pháp thuật của Vương Miện Chạng Vạng và Xương Ca Hát, Sunny kêu gọi bóng tối.
Một cơn thủy triều bóng tối tràn ra từ cái lồng đèn đá nhỏ treo trên thắt lưng cậu, lấp đầy con thuyền. Ở trên đó vốn là có những cái bóng, nhưng mà toàn bộ chúng đều vặn vẹo và tan vỡ, trở nên sai trái và ghê rợn bởi sự tàn phá của thời gian tan vỡ. Sunny không chắc là cậu có thể điều khiể những cái bóng đó, nên cậu đã triệu hồi những kẻ giúp đỡ đáng tin cậy hơn từ bên trong Lồng Đèn Bóng Tối.
Sự ồn ào của cơn bão quay trở lại như muốn trả thù, đánh vào Sunny như một lực lượng vật chất.
Làn sóng kia đến con thuyền nhỏ của họ và chìm xuống bên dưới nó, khiến con thuyền dâng cao lên vào nơi hắc ám bao la của màn sương mù giận dữ. Boong thuyền nghiêng ngả nguy hiểm bên dưới cậu, đe dọa ném Sunny và Ananke rớt khỏi thuyền.
Nephis trượt về phía họ trước khi nắm lấy trụ của cột buồm.
Trong lúc ba người họ bị ném vào không trung và kéo vào nước cùng lúc, những cái bóng dâng lên trước. Chúng chảy ra hai bên thuyền, bao bọc nó như một tấm vải liệm đen tối.
Rồi, bóng tối hóa cứng rắn, biến con thuyền nhỏ của họ thành một con thuyền mà trông như một cái rương kín. Phần thoáng bên trên thuyền hoàn toàn bị đóng lại, chắn đi nước và gió cuồng bạo.
Thứ còn lại bên trong chỉ là tia sương xoáy lượn và hắc ám, xuyên thủng bởi ánh sáng mềm mại tỏa ra từ làn da của Neph.
...Tuy nhiên, con thuyền vẫn đang nghiêng đi trong lúc leo lên cao hơn. Nhanh chóng, nó sẽ lên đến đỉnh sóng và hoặc là bị lật, hoặc là sẽ rơi xuống trở lại bề mặt nước phẫn nộ.
Sunny phát ra tiếng gầm trầm thấp, rồi đẩy bản thân và Ananke ra khỏi thành thuyền và leo lên boong thuyền nghiêng cao, nắm lấy trụ của cột buồm bên cạnh Nephis. Một giây sau đó, những cái bóng quấn quanh ba người họ, đè họ sát vào gỗ ướt át.
Những cái bóng như là những dây cột cứng cáp, nhưng mềm dẻo để ngăn họ không bay loạn xạ trong con thuyền khi mà nó rồi sẽ lăn đi.
Và không đến vài giây sau đó thì nó đúng là làm như vậy.
Sunny trải nghiệm vài giây không trọng lực, cơ thể cậu đè vào dây bóng tối, rồi sau đó là cảm giác va chạm mạnh mà đã trở nên quá quen thuộc. Nước lạnh – chút ít ỏi mà còn lại sau khi cậu đã khiến con thuyền cạn nước với sự giúp đỡ của Vương Miện Chạng Vạng – chảy bên trong con thuyền bọc bóng tối, tràn vào miệng và mũi cậu.
Nhưng mà ít nhất thì cái kén bóng tối mà cậu tạo ra đã giữ vững. Nó bảo vệ con thuyền khỏi cảnh biến thành đống vỡ vụn, và giữ họ không bị ném khỏi thuyền và chết chìm.
Vào lúc này.
Nhưng mà Sunny có thể tiếp tục che chở cho con thuyền của họ trong cơn bão điên cuồng này bao lâu nữa?
Lượng tinh túy dự trữ của cậu đã chịu tổn thấy, cậu đã phải dùng không ít để kích hoạt pháp thuật của Vương Miện Chạng Vạng.
Ừ thì...cách này hay cách khác, họ sẽ tìm ra đáp án mà thôi.
Trong lúc con thuyền bóng tối được dòng nước mạnh mẽ mang đi, Sunny, Nephis và Ananke nỗ lực chịu đựng sự khổ sở từ việc bị ném khắp nơi bởi cơn thảm họa khủng khiếp này.
Sunny và Nephis đang nằm trên sàn thuyền ướt át, được những sợi dây cố định là bằng bóng tối giữ lấy, cơ thể nhỏ bé của Ananke kẹp giữ hai người họ. Đè chặt vào lẫn nhau, ba người họ không có lựa chọn khác mà phải chịu đựng những va chạm dau đớn từ những con sóng và bám víu vào tàn tích cuối cùng của hi vọng.
Sự bạo lực của cơn bão, sự lạnh giá của sương mù, và những tiếng gầm rú của gió khiến trái tim họ đầy sợ hãi.
‘Chúng ta sẽ sống sót...chúng ta sẽ...’
Sunny lặp đi lặp lại những lời nói đó trong đầu cậu, như thể cố khiến chúng trở thành hiện thực.
Dự trữ tinh túy của cậu đang giảm đi theo từng phút.
Và cơ hội họ sống sót ra khỏi cơn bão này cũng vậy.