Nephis tiếp tục chống lại cơn bão, dẫn con thuyền của họ xuyên qua những làn sóng cao, nhưng mà Sunny và Ananke thì nhận được một khoảnh khắc nghỉ ngơi. Nếu đó có thể gọi là như vậy...họ vẫn đang ở trong con thuyền, thứ bị ném đi ném lại như một món đồ chơi bởi dòng chảy dữ dội kia. Sunny đang dùng một tay và toàn bộ sức mạnh khủng bố của mình để giữ bản thân cố định trong lúc giữ Ananke với cánh tay còn lại.
Nhưng mà không còn cần phải điên cuồng xúc nước, họ ít nhất có thể lấy hơi và bất động một lúc – miễn sao tinh túy của cậu cho phép. Sunny tựa vào gỗ ướt nhẹp một cách mệt mỏi, bị sự kiệt sức đắng chát kia nuốt lấy. Ngực cậu nặng nề lên xuống.
‘Không tốt...’
Là một Ký Ức Đỉnh Cấp, Vương Miện Chạng Vạng là một dụng cụ rất mạnh ẽm. Nhưng mà tương ứng, nó cũng tiêu hao rất nhiều tinh túy. Sẽ mất vài phút để quyền uy yếu ớt của cậu khiến nước hoàn toàn cạn khỏi con thuyền...sau đó, duy trì hiệu ứng của [Lời Hứa Hoàng Gia] sẽ là không khôn ngoan.
Cậu thở dài.
Một phút thậm chí là gì cơ chứ? Ở trong cơn bão ruồng bỏ này, không thể nào nói rõ được.
Hiệu ứng của thời gian bị phá vỡ vẫn đang tấn công họ. Sunny đã trở nên quen thuộc với việc nhìn thấy những ảo ảnh ghê tởm hiện lên cơ thể Nephis, Ananke và bản thân. Cũng có những hình dạng mơ hồ, khủng khiếp mà đôi lúc hiện ra từ sương mù.
Cậu không thể nhìn ra được bản chất thật sự của chúng, nhưng mà thoáng bắt gặp hình dạng của những thứ và sự kiện đó khiến cậu tràn đầy một sự kinh hoàng sâu sắc. Liệu đó là những mảnh vặn vẹo của quá khứ? Của tương lai? Hay là một thứ gì đó khác hẳn, mà đã bò vào thế giới thông qua những khe hở trên khung sườn của quy luật tuyệt đối?
Cậu không biết, và không muốn biết.
‘Có lẽ đây là cảm giác của Cassie...’
Cũng có những cái bóng. Chúng cũng vặn vẹo và biến dị không khác gì những thứ khác trong cơn bão thời gian này. Cậu đã giới hạn phạm vi của giác quan bóng của mình hết sức có thể, nhưng mà cậu vẫn có thể cảm nhận được chúng...sự sai trái ớn lạnh của chúng...và không nhịn được mà phải rùng mình.
Sunny cảm thấy nghiệt ngã và vô vọng.
...Vào lúc đó, một giọng nói trẻ con phân tán cậu khỏi những ý nghĩ tăm tối đó.
“T-thưa Ngài?”
Cậu cựa quậy và nhìn xuống, về phía thân thể nhỏ bé của nữ tư tế trẻ con. Ananke đã trở nên trẻ hơn nữa. Bây giờ, cô trông như một bé gái khoảng bảy tuổi, mệt mỏi và lo sợ. Tâm trí cô chắc cũng đã giảm đi nhiều hơn nữa. Cô vẫn duy trì bong bóng ổn định xung quanh con thuyền, nhưng mà...có cảm giác yếu hơn.
Cô nhìn như một đứa trẻ thật sự chứ không phải một vị Thánh thông thái bị kẹt trong cơ thể một bé gái. Sunny nặn ra một nụ cười yếu ớt và hỏi, cố giữ giọng nói mình mềm mại:
“Có chuyện gì?”
Ananke chần chừ một chút, có vẻ xấu hổ. Nhưng mà đến sau cùng, cô thì thầm bằng giọng nhỏ bé:
“Ta...sợ.”
Những lời nói đó...chúng cắt vào Sunny như một con dao vậy. Nữ tư tế kiêu hãnh mà cậu biết sẽ không bao giờ cho phép bản thân nói một thứ như vậy với người mà cô xem là người cô cần phục vụ. Việc cô đã nói...có nghĩa là tâm trí Ananke đã lùi lại nhiều hơn cả cậu nghĩ.
Tim cậu bị bộ vuốt băng giá của sự giận dữ và tiếc nuối nắm lấy, Sunny chật vật kiềm chế không cho những cảm xúc đắng chát hiện lên mặt mình. Nụ cười của cậu đông cứng.
“Không...cần phải sợ, Ananke. Chúng ta sẽ thoát khỏi cơn bão này, ba người chúng ta. Tôi chắc chắn là như vậy. Thấy không?”
Cậu chỉ về phía nước, nó đang tự mình tràn ra khỏi con thuyền. Thứ mà cậu đã nói với nữ tư tế trẻ con là không phải nói dối. Sunny đang nỗ lực tin tưởng họ sẽ sống sót cơn bão thời gian này. Hay nên nói là...cậu đã lừa gạt bản thân tin tưởng điều đó.
Cậu có lẽ không thể nói dối người khác, nhưng mà nói dối bản thân? Đó là thứ dễ nhất trên đời. Ananke trở nên im lặng, có vẻ hơi bình tĩnh lại nhờ lời nói của cậu. Nhưng mà, gương mặt nhỏ bé của cô vẫn sợ hãi đến phát bệnh. Sau vài giây, cô lại hỏi, giọng nói dè chừng:
“Thưa Ngài?”
Sunny kéo cô đến gần hơn, chống lại những chuyển động bất chợt của con thuyền.
“Ừm?”
Cô chần chừ một chút.
“Ngài có thể...kể ta nghe một câu chuyện cổ tích chứ?”
Cậu đứng hình, bị yêu cầu đó làm giật mình. Một đứa trẻ sợ hãi tự nhiên là muốn nghe chuyện cổ tích...có lẽ vậy.
‘Đúng không vậy?’
Vấn đè là, Sunny không thể nhớ nổi câu chuyện nào cả. Thứ duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến là câu chuyện kì lạ về cậu bé gỗ mà Nephis đã kể. Nhưng mà nghĩ đến kết thúc rùng rợn của nó, cậu không nghĩ là nó phù hợp để kể cho Ananke vào lúc này.
Cậu hơi cựa quậy, rồi khẽ nói:
“Tôi xin lỗi...tôi không nghĩ mình biết chuyện cổ tích nào có thể kể được cả.”
Nữ tư tế trẻ con cúi đầu.
“Ồ...”
Sunny chần chừ một giây.
“...Hay là cô kể tôi nghe đi?”
Ananke ngạc nhiên nhìn cậu, đôi mắt lam của cô mở to tròn.
“Ta?”
Cậu gật đầu với nụ cười khích lệ.
“Đúng vậy. Cô thích chuyện nào nhất?”
Nữ tư tế trẻ con nhìn cậu chăm chú, ánh sáng chậm rãi thắp lên trong mắt cô. Cô có vẻ đã quên đi sự khủng khiếp của cơn bão, ít nhất là trong lúc này. Một nụ cười dè dặt thắp sáng gương mặt nhỏ bé của cô.
“Ồ! Đó...đó là về Giếng Ước Nguyện.”
Sunny nhướng mày, ra vẻ bản thân đang vô cùng chú tâm vào những lời nói của cô.
“Giếng Ước Nguyện hử?”
Ananke nghiêm túc gật đầu.
“Đúng vậy. Người ta nói rằng thế giới được sinh ra từ một điều ước. Và vậy nên, một Giếng Ước Nguyện được giấu ở cửa sông của Sông...bởi vì nó chảy ngược thời gian, đến khoảnh khắc thế giới ra đời. Bất cứ ai đến được đó sẽ được ban cho điều ước mà họ trân quý nhất.”
Sunny nghiêng đầu, bị ngạc nhiên trước lôgic kì lạ của câu chuyện cổ tích này – vừa vì sự kì lạ, vừa vì nó có lôgic.
‘Vào ban đầu, có khát vọng...’
Liệu có sai khi nói thế giới được sinh ra từ một điều ước? Trong lúc nước rời khỏi con thuyền và tinh túy của cậu thiêu đốt đi, nữ tư tế trẻ con tiếp tục với một nụ cười:
“Đã từng có một cô gái gan dạ mà bị dòng nước khiến cho tách khỏi mẹ mình. Cô bé không thể gặp mẹ, bởi vì cô là người Sinh Ở Sông. Nhưng mà...cô tìm thấy một con thuyền ma thuật, thứ mà cho phép cô đi lên xuống Dòng Sông hệt như những Người Ngoài...”
Trong lúc cơn bão điên cuồng ở xung quanh, Ananke kể cậu nghe về những chuyến phiêu lưu phi thường của cô gái Sinh Ở Sông với giọng nhỏ bé, non nớt. Đến khi cô gái Sinh Ở Sông tìm đến mẹ Người Ngoài của mình, thì mẹ cô đã trở nên yếu ớt vì tuổi già. Biết rằng lại sắp đến lúc họ phải chia tay, mãi mãi, cô gái đi thuyền về phía Cửa Sông.
Giọng nói của Ananke trở nên háo hức.
“...Và cuối cùng, cô tìm đến Giếng Ước Nguyện. Điều ước của cô gái là được ở cùng mẹ mình, và vậy nên, cái Giếng cũng khiến mẹ cô trở thành người Sinh Ở Sông. Cô quay trở lại phía thượng nguồn với con thuyền ma thuật của mình, và họ sống vui vẻ mãi mãi bên nhau...”
Cô trông đợi nhìn cậu, toàn bộ sự lo lắng đã biến mất khỏi mặt cô.
Sunny giữ cô sát vào mình, cảm nhận những lực lượng bạo lực của cơn bão cố ném con thuyền tàn tạ về phía dưới.
“Đó...là một câu chuyển cổ tích tuyệt vời, Ananke. Tôi rất thích nó.”
Nữ tư tế trẻ con mỉm cười.
“Ngài cũng là một Người Ngoài. Ngài thậm chí không cần một con thuyền ma thuật để đến Cửa Sông! Có lẽ...có lẽ ngài cũng sẽ có thể tìm đến Giếng Ước Nguyện...”
Cậu không nỡ nhẫn tâm nói với cô rằng thứ chờ đợi ở Cửa Sông là nguồn gốc của Ô Uế, chứ không phải một cái giết ma thuật mà ban những điều ước trân quý nhất cho mọi người.
Thay vì vậy, Sunny im lặng một lúc. Sau cùng, cậu gật đầu.
“Đúng...chẳng phải vậy sẽ rất tốt? Có lẽ tôi thật sự sẽ tìm được một Giếng Ước Nguyện và thấy điều ước vĩ đại nhất của mình trở thành hiện thật, một ngày nào đó. Ai nói là sẽ không chứ?”