Trong lúc Sunny chật vật giữ cả bản thân và Ananke yên ổn trong cơn bão nghiền ép này, cậu có thể cảm giác cơ thể nhỏ bé của cô run rẩy. Cơ thể của bản thân cậu thì cũng đã ướt đẫm nước lạnh và đang lạnh đến thấu xương. Cùng lúc, cậu có thể cảm thấy được ánh sáng của Neph đang thổi hơi ấm vào nó.
Và không chỉ là ấm áp.
Biết rằng những bóng tối của cậu là thứ giữ họ an toàn, Nephis cho ngọn lửa của cô bao bọc Sunny, cường hóa cả cơ thể lẫn linh hồn cậu. Đa số ánh sáng của cô được chuyển sang cho cậu, và một tia yếu ớt còn sót lại thì đang vuốt ve nữ tư tế trẻ con.
Trong lúc những ngọn lửa trắng vây quanh Ananke, vô số vết trầy xước và bầm dập trên cơ thể nhỏ bé của cô ngay lập tức lành lại. Cô có vẻ thư giãn một chút.
...Nhưng còn bản thân Nephis thì hoàn toàn trơ trọi.
Hai người họ đang rất gần, vòng tay ôm lấy nhau, với một đứa trẻ run rẩy ở giữa. Đặt đầu tựa vào sàn gỗ ướt át, Sunny im lặng nhìn vào mắt Neph.
Chúng không còn chút ánh sáng nào và mệt mỏi, bị tê dại bởi sự tra tấn và đau đớn.
Không có gì để nói cả.
Và cũng không có gì để làm. Ba người họ chỉ phải khổ sở, chịu đựng và cầu nguyện tinh túy của Sunny kéo dài lâu hơn cơn bão này.
Đó là nói dễ hơn làm.
Con thuyền bóng tối bị rung lắc và vứt qua lại bởi cơn bão như một quả banh vậy. Mặc dù những sợi dây thắt mà cậu tạo ra đang giữ họ cố định, đó vẫn là một trải nghiệm tra tấn. Sunny phải gồng gượng toàn bộ cơ bắp của mình để giảm đi cú sốc của những va chạm khủng khiếp, giữ lấy trụ của cột buồm với toàn bộ sức mạnh của mình.
Công việc đó là không hề dễ hơn quá trình lao lực khi cậu phải múc nước bằng cái tô sắt. Thật ra thì, nó khó hơn nhiều, vì cậu thậm chí không thể đứng được. Và cậu cũng phải bảo vệ Ananke nữa.
Bị lạc lối bên trong cơn bão thảm họa này là không quá khác với vài giây hủy diệt hỗn loạn mà cậu đã trải qua khi mà những chất nổ bên dưới Falcon Scott được kích hoạt. Chỉ là, lần này, sự hỗn loạn là sẽ kéo dài lâu hơn nhiều, rất nhiều...nhiều giờ, khả năng cao là vậy, thậm chí có thể là vài ngày.
Mà cũng không phải những từ đó mang nhiều ý nghĩa nữa.
Dòng chảy rối loạn của thời gian tan vỡ xung quanh họ chỉ đang càng lúc càng hoang dã và bất ổn. Sunny có thể cảm giác được sự ảnh hưởng bệnh hoạn của chúng xuyên qua bong bóng bảo vệ mà Ananke vẫn đang duy trì quanh con thuyền. Những ý nghĩ của cậu trở nên lộn xộn, và khó để có thể duy trì sự tập trung.
Nhưng mà cậu phải làm vậy...cậu phải giữ những cái bóng kia hiện thân, liên tục giữ hình dạng của chúng và chữa trị bất kì thương tổn gì đối với con thuyền của họ. Nếu Sunny mất tập trung, cả ba người họ sẽ chết.
‘Coi nào...chúng ta đã đi xa đến vậy rồi! Chỉ chút nữa thôi! Chỉ chút thôi!’
Chỉ là cậu đang càng lúc càng chật vật với việc giữ tập trung.
Thời gian vỡ tan đang càng lúc càng mãnh liệt, nhưng mà sự bảo vệ mà Ananke dựng lên cho họ thì càng lúc càng yếu đi.
Nhanh chóng, Sunny thấy bản thân không còn có thể nói ra đâu là trước, đâu là sau. Toàn bộ còn lại là thời điểm ngay hiện tại, cơn đau từ cơ thể tàn tạ, sương mù lạnh lẽo bám vào da, sự ấm áp từ ngọn lửa của Neph đang cháy sâu trong cậu, và cơ thể của cô và Ananke đang đè vào cơ thể cậu.
Cậu chỉ có thể bám víu vào những cảm giác đó, đến sự liên kết với những bóng tối, và tìm sức mạnh trong sự tồn tại im lặng của họ.
‘Mình phải duy trì...mình phải...’
Nhưng rồi, chẩm ãi, ngay cả những cảm giác đó cũng trở nên mơ hồ và hỗn loạn.
Cơn bão thời gian tan vỡ hoàn toàn xâm lấn vào tâm trí cậu, dập tắt khả năng nhìn nhận thế giới xung quanh của Sunny. Cậu bị để trong một trạng thái tra tấn mà không phải là tri giác, nhưng mà cũng không phải là sự quên lãng nhân từ của việc đánh mất nó.
‘Phải...duy...trì...’
Và rồi, sự tra tấn đó cũng biến mất.
Không có thời gian.
Không có thế giới.
Chỉ có cơn bão.
Một khoảnh khắc trôi qua.
Hoặc có lẽ là một vĩnh hằng.
Cậu không biết, cũng không biết cách biết.
Thế giới nhẹ nhàng đung đưa. Nó như đang ru ngủ.
Thế giới có mùi gỗ ẩm ướt...và trống rống.
Thế giới tăm tối.
Sunny dễ chịu lạc mình bên trong biển hắc ám.
Nhưng rồi, ánh mặt trời sáng chói chiếu xuyên qua mí mắt cậu, khiến hắc ám đó trở thành một màu đỏ.
‘...Ánh mặt trời?’
Bị sự hoảng hốt bất ngờ xé khỏi vòng tay thoải mái kia, Sunny mở mặt và giật mình ngồi dậy.
‘Không, không, không...’
Cơ thể đau đớn của cậu hét lên vì chuyển động bất chợt đó.
Ý nghĩ đầu tiên của cậu là tấm màn bóng tối đã tiêu tan. Nếu không thì, ánh mặt trời không thể nào chiếu vào con thuyền được...có nghĩa là họ sẽ bị cơn bão nhấn chìm trong vài giây tới.
Nhưng rồi, Sunny đứng hình.
Tại sao lại có ánh mặt trời? Làm sao có thể, trong hắc ám phẫn nộ của cơn bão?
Đó là lúc cậu cuối cùng nhìn thấy thế giới.
...Bầu trời trong xanh xinh đẹp, không có lấy một đám mây. Bảy mặt trời treo trên bầu trời bao la đó, tỏa sáng mềm mại.
Bề mặt Dòng Sông Vĩ Đại bình yên và tĩnh lặng, dòng chảy của nó ổn định như thường. Dòng nước chảy lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.
Tấm màn bóng tối đúng là đã biến mất, nhưng mà con thuyền nhỏ...vẫn còn nguyên vẹn.
Sunny hít một hơi run rẩy.
Họ đã vượt qua cơn bão. Họ đã trốn thoát.
“Chúng ta...chúng ta làm được rồi.”
Tiếng thì thầm của cậu khẽ và khô khan.
Trong một giây, tim cậu chìm trong những làn sóng vui vẻ và sung sướng.
“Chúng ta làm được rồi!”
...Nhưng rồi, một cảm xúc không tên bao bọc cậu trong cái ôm lạnh giá.
Sunny rùng mình.
‘Cái gì...tại sao...’
“Nephis? Ananke?”
Cậu quỳ lên và nhìn quanh, tìm kiếm hình dạng quen thuộc.
Neph vẫn ở đó, mệt mỏi ngồi tựa lưng vào thành thuyền. Nhưng mà...
Một cơn đau cắt xé đột nhiên xuyên tim cậu.
‘Không...’
Vai Sunny chùng xuống.
‘Không...’
Ananke...không thấy đâu cả.
Nữ tư tế trẻ con đã biến mất, không để lại một dấu vết gì cả.
Chỉ còn lại một bộ áo choàng đen trống rỗng nằm trên sàn thuyền, bị chủ nhân nó bỏ lại.
Bò về trước, Sunny nắm lấy áo choàng và nâng nó lên, nhìn chăm chú vải hắc ám kia với ánh mắt trống rỗng.
Cậu quỳ như vậy vài giây, không thể di chuyển...hay suy nghĩ...hay cảm xúc.
Linh hồn Sunny cảm thấy lạnh lẽo, lạnh lẽo...lạnh hơn cả lúc cậu ở trong cánh đồng tuyết bên ngoài Falcon Scott.
Trong lúc cậu đứng hình nhìn cái áo choàng đen, hai bàn tay quấn quanh vai cậu, và Nephis ôm cậu từ đằng sau.
“Cô ấy mất rồi.”
Sự ấm áp từ cơ thể và sự mềm mại trong giọng nói cô...như là một lưỡi đao tử hình.
Sunny run rẩy.
Neph ôm cậu chặt hơn, như thể không chịu thả ra.
“Cơn bão chắc là đã mang chúng ta vào quá sâu trong quá khứ, xa hơn cả nơi cô ấy sinh ra. Vậy nên...cô ấy mất rồi. Tôi xin lỗi, Sunny.”
Áo choàng đen trượt khỏi những ngón tay cậu.
Cúi xuống, Sunny cố gắng hít thở.
‘Nhưng chúng ta đã sống sót...chúng ta đã sống sót cơn bão! Tại sao...’