Cơn bão thời gian lần này thậm chí còn bạo lực hơn cả lần đầu tiên. Tiếng gió điếc tai đã trở nên ồn ào và trầm thấp hơn nữa, nghe như một tiếng rống của con quái vật nào đó vậy. Giống như có một con quái thú khổng lồ đang nỗ lực kéo đứt xiềng xích ở đâu đó bên dưới làn sóng, giọng gầm rú của nó vang vọng ra khắp thế giới và khiến thiên đường run rẩy.
Bản thân bầu trời có vẻ như đã bị xé rách và sụp đổ. Một dòng lũ sương mù sôi sục tràn qua con đập vỡ đó, nuốt chửng bề mặt hỗn loạn của Dòng Sông Vĩ Đại. Chấm đen bé tí mà là con thuyền gỗ bay qua nơi thảm họa gào thét đó, vây quanh bởi sự hắc ám điên cuồng. Đôi lúc, một tiếng sấm vang lên nhấn chìm cả sự phẫn nộ của cơn bão, như là những cột chống đỡ thế giới này đang rạn nứt và tan vỡ vậy.
Rồi, một tia chớp chói lòa mà trong chốc lát thắp sáng cả vùng nước tối tăm, hỗn loạn này. Ẩn giấu trong sương mù, những con sóng khổng lồ dâng lên và ngã xuống như những ngọn núi đen, và trọng lượng cũng hủy diệt không khác núi là mấy.
Và đó chỉ là những thứ bề ngoài của cơn bão khủng khiếp này mà thôi. Sunny không biết thứ lực lượng hủy diệt gì đang va chạm sâu bên dưới dòng sông, nhưng mà cậu có thể cảm nhận được bản chất của thời gian ở xung quanh họ đang càng lúc càng trở nên vặn vẹo. Thậm chí với sự bảo vệ từ Ananke, cậu có thể cảm giác cơ thể và tâm trí mình vặn vẹo và rạn nứt cùng với nó.
‘Argh...’
Cậu thất bại trong việc thi đấu với lực lượng thịnh nộ của dòng chảy hoang dã kia và bị khiến cho ngã xuống, va vào thành thuyền. Bị cơn đau làm mù mắt và không thèm để ý đến nó, Sunny vươn tay ra và bắt lấu nữ tư tế trẻ con trước khi cô bị ném khỏi thuyền.
Những sợi dây liên kết họ với con thuyền bị quấn vào nhau, có vẻ như muốn đứt đi. Nephis đã vững chãi trụ mình ở ngay đuôi thuyền, nắm giữ mái chèo với toàn bộ sức mạnh. Ngọn lửa trắng nhảy múa trong mắt cô, và ánh sáng mềm mại tỏa ra từ bên dưới làn da cô, bị khiến cho trở nên mơ hồ và không nhìn thấy rõ bởi màn sương mù kia.
Con thuyền đang ngã xuống từ một con sóng cao nhưu tháp, và Sunny cảm giác không trọng lực trong một giây. Cơ thể cậu thật sự rời khỏi boong thuyền, trôi lên phía trên – cậu đã phải kích hoạt Lông Vũ Sự Thật để khiến bản thân nặng hơn và không bị ném hẳn vào không trung.
Đặt bản thân giữa con thuyền và Ananke, Sunny nghiến răng. Một giây sau đó, lực lượng nghiền nát của cú ngã đã đến, khiến cậu hụt cả hơi.
Đau đớn, ngột ngạt, cậu thì thầm một tiếng chửi thề.
Con thuyền đang bị lấp đầy nước. Làm sao cậu có thể tát nước nếu cậu thậm chí không thể đứng vững?
Họ đã làm rất tốt đến thời điểm hiện tại...không thể nào nói rõ hành trình đáng sợ xuyên qua cơn bão của họ đã kéo dài bao lâu, nhưng mà dựa trên độ mệt mỏi và tơi tả của cơ thể mình, cậu đoán thời gian đó không thể nào là ngắn. Bất chấp việc đó, vẫn không hề có dấu hiệu gì cho thấy cơn thảm họ phẫn nộ này đang yếu đi chút nào cả.
Thật ra thì, nó chỉ càng trở nên bạo lực và ghê gớm hơn. Và hiện tại, sức mạnh của cậu đang dần bỏ rơi cậu.
‘Mình không thể chịu đựng với chỉ cơ thể của bản thân nữa...’
Sunny biết rằng cậu phải tiết kiệm tinh túy hết sức có thể, nhưng mà tình huống đơn giản là đã trở nên tuyệt vọng. Kể cả nếu đây là quá sớm, cậu không có lựa chọn nào khác mà phải đốt cầu và mở ra cửa tháo nước, hi vọng rằng cơn bão sẽ tan đi sớm hơn lượng dự trữ của cậu cạn kiệt.
Nếu không...
“Sẽ ổn thôi, Ananke...chúng ta chỉ phải cầm cự thêm chút nữa...”
Tiếng thì thầm của cậu là quá khẽ để nữ tư tế trẻ con có thể nghe thấy thông qua sự ầm ĩ của cơn bão, nhưng mà nó khiến cậu cảm giác mạnh mẽ hơn.
Đẩy bản thân khỏi sàn thuyền, Sunny ném một ánh mắt nghiêm trọng về phía Nephis.
Ngôi Sao Thay Đổi đang đứng ở đuôi thuyền như một bức tượng xinh đẹp, vây quanh bởi một vầng hào quang màu trắng. Dáng người thon thả của cô, bộ tunic bay phấp phới trong gió, là nguồn sáng duy nhất trong đại dương hắc ám sôi sục này. Gương mặt cô tái nhạt và bất động, biến thành một tấm mặt nạ sứ bởi sự tra tấn từ Khiếm Khuyết khốn kiếp kia.
Mắt Neph đã trở nên rực rỡ và nghiệt ngã, cháy lên sự tín niệm phẫn nộ và quyết tâm lạnh lẽo.
Cô cũng đang chật vật không khác gì cậu.
Cô cũng đang cứng đầu và lì lợm không khác gì cậu.
Cùng nhau...họ sẽ vượt qua cơn bão tồi tệ này, bất chấp tất cả.
Sunny đẩy không khí vào bộ phổi nóng cháy của mình.
“Và sau đó thêm một chút nữa...và thêm chút nữa sau đó...”
Những tia sáng thắp lên trong sương mù xung quanh cậu, hình thành vài món Ký Ức.
Đầu tiên, một cái vương miện kim loại hình rắn màu đen hiện ra trên đầu cậu. Rồi, một cây sáo mà được khắc từ xương lục bảo xuất hiện trong tay cậu.
Sunny hít một hơi sâu và kích hoạt pháp thuật [Lời Hứa Hoàng Gia] của Vương Miện Chạng Vạng. Ngay lập tức, cậu acmr giác được một sự liên kết tinh tế hình thành giữa cậu và nước sôi sục của Dòng Sông Vĩ Đại. Mối liên kết đó là yếu và không đáng kể...nhưng mà nó đủ cho những mục tiêu của cậu vào lúc này.
Điều khiển nước như cách cậu làm với bóng tối, Sunny khiến nó di chuyển.
Nước sủi bọt đầy trong con thuyền, đã cao đến cẳng chân, đột nhiên khuấy động. Chảy ngược chiều, nó dè chừng bò lên thành thuyền và tràn vào nơi hắc ám hỗn loạn bên ngoài. Một giây trôi qua, rồi giây nữa...vài nhịp tim sau đó, nước còn lại là không còn sâu như trước đó nữa.
Biện pháp này chắc chắn là tiện hơn nhiều so với xúc từng tô nước một. Nhưng mà mặt xấu là cậu có thể cảm giác tinh túy của mình biến mất ở tốc độ đáng sợ, cũng như một áp lực nặng nề đè lên tâm trí vốn đã đau khổ của cậu.
‘Nặng...nặng thật...’
Nghiến răng, Sunny kiên trì. Cùng lúc, cậu mang Xương Ca Hát lên môi và thổi vào nó. Giây kế tiếp, một vòm im lặng bọc lấy con thuyền, tha những lỗ tai của họ không phải tiếp tục hứng chịu sự ầm ĩ của cơn bão.
Lúc lắc, Sunny nặng nề ngã xuống sàn và nắm lấy thành thuyền để giữ mình cố định.
Ở bên ngoài, sự hỗn độn của thảm họa thời gian vẫn như cũ. Con thuyền nhỏ vẫn đang bị ném quanh bởi dòng chảy điên cuồng, bay lên những con sóng cao như tháp rồi rơi thẳng xuống.
Nhưng mà ở bên trong, ít nhất là trong một lúc ngắn, có sự im lặng và yên bình.
Hít một hơi run rẩy, Sunny cúi đầu và tự hỏi bản thân sẽ có thể giữ sự yên bình này tồn tại trong bao lâu.