Trong lúc Nephis lái con thuyền về phía bức tường hắc ám, Sunny có chút thời gian để chuẩn bị tinh thần cho sự khó khăn ở trước họ. Cậu cũng có thời gian để quan sát Ananke kĩ hơn.
Thứ cậu thấy...không phải điềm lành.
Bất chấp việc là một người trưởng thành – thậm chí còn là một người vài trăm tuổi – nữ tư tế đã trở lại cơ thể một đứa trẻ. Nhìn diện mạo trẻ thơ của cô, khó để nhớ đến cô từng cổ đại, già nua và yếu ớt cỡ nào, khi họ gặp cô ở tương lai xa xôi.
Nhưng mà sự thay đổi đó không hẳn là một thứ tốt lành. Bất chấp việc tràn trề sức sống, Ananke rõ ràng là đã trở nên yếu hơn hẳn. Cơ thể trẻ con của cô không mạnh mẽ như trước đó...nhưng mà, tệ hơn nữa, sự khác biệt là không chỉ có vậy.
Trong lúc Sunny quan sát nữ tư tế trẻ con, cậu chậm chạp nhận ra tâm trí cô cũng đã bị ảnh hưởng bởi việc biến thành một đứa trẻ. Như thể đầu cô không thể kiềm chế được những tri thức trưởng thành của một người lớn giàu kinh nghiệm nữa. Và tim cô cũng không thể chịu đựng những cảm xúc mạnh mẽ của một người lớn với cùng sự từ tốn trước kia.
Ananke đã không trở nên chậm chạp hay kém thông minh, nhưng mà...có một sự thẳng thắn con nít nhất định trong cách cô nói năng và cư xử vào lúc này. Đôi mắt cô, vốn luôn có vẻ thông tuệ, bây giờ cũng có vẻ hơi ngây thơ.
Tâm trí cô đang chậm rãi thụt lùi.
Sunny cảm giác có gì đó lạnh lẽo bóp lấy tim mình.
‘Nguyền rủa...’
Cậu nghiến răng và cúi xuống, rồi buộc bản thân phải đứng thẳng lên.
‘Ổn. Ổn cả. Cô ta đã chăm sóc chúng ta đủ rồi...giờ đến lượt chúng ta chăm sóc cho cô ấy.’
Đương nhiên, họ vẫn cần nữ tư tế trẻ con bảo vệ con thuyền khỏi sự tàn phá của thời gian tan vỡ. Sunny đã hi vọng rằng cô sẽ có thể duy trì bong bóng ổn định xung quanh con thuyền – vì hai người họ, và cả vì cô nữa.
Một khi họ ra khỏi cơn bão, họ sẽ tìm cách giúp cô trở lại Dệt, kể cả nếu có nghĩa là quay đầu và đi ngược dòng trở lại.
Những ý nghĩ nặng nề của cậu bị ngắt đứt bởi một con gió đột ngột thổi vài giọt nước nhỏ bé vào mặt cậu. Sunny ngước lên, cảm giác những cái bóng quanh họ thay đổi.
‘Đến rồi...’
Bức tường hắc ám đã đến gần hơn.
“Nhanh lên!”
Nephis hủy đi ngọn gió mà cô đã triệu hồi và vội vàng chạy đến giữa con thuyền. Cùng nhau, họ nhanh chóng kéo xuống cánh buồm và tháo dỡ cột buồm, lặp lại hành động mà họ đã thực hiện trước khi tiến vào cơn bão lần đầu tiên.
Đến khi xong việc, thì nước quanh họ đã không còn tĩnh lặng nữa. Mặc dù yếu ớt, đã có dấu hiệu của một dòng chảy, kéo họ về phía bức tường sương mù hắc ám sôi sục kia.
Ánh sáng từ bảy mặt trời dần tối đi, và gió trở nên bạo lực hơn. Sunny nhăn nhó, cảm giác một sự chuyển đổi kì lạ từ việc thiếu sót thời gian đến đống hỗn loạn bất an của nó bị tan vỡ và bất ổn.
‘Coi nào, Ananke...’
Bất chấp những lo lắng của cậu, nữ tư tế trẻ con đã thực hiện công việc của mình một cách hoàn hảo như là trước đó. Chịu thua trước ý chí của cô, cảm giác thời gian đã trở nên điên cuồng giảm đi, cho phép cậu tự do hô hấp.
Cảm giác bệnh hoạn của sự sai trái căn bản trong thế giới này vẫn còn đó, nhưng mà đã trở nên có thể chịu được. Sunny yên lặng chửi thề.
‘Argh. Mình không nhớ cảm giác này chút nào...’
Dòng chảy đang trở nên nhanh hơn, bề mặt tĩnh lặng của nước trở nên bất ổn. Cuối cùng, những cơn sóng xuất hiện, ban đầu là nhỏ yếu, rồi hỗn loạn và mạnh mẽ.
Đứng ở đuôi thuyền, Nephis lái nó với một bàn tay sắt. Những tia lửa trắng nhảy múa trong mắt cô, không chịu bị hắc ám đang đến gần nuốt chửng.
‘Bắt đầu thôi...’
Hắc ám lại một lần nữa bao trùm thế giới. Sự tĩnh lặng yên bình bị xé rách, thay thế bởi tiếng gầm rú phẫn nộ của gió. Con thuyền xóc nảy, leo lên những làn sóng cao. Một tiếng sấm vỗ vang dội khiến thế giới rung chuyển.
‘Là nó đây. Trở ngại cuối cùng!’
Nhìn về phía cơn bão ác mộng kia, Sunny tìm đến vai Ananke và kéo cô đến gần mình hơn, để cô không bị những con sóng bạo lực ném khỏi thuyền.
Cúi xuống, cậu chần chừ vài giây, rồi mỉm cười.
“Đừng lo lắng. Sẽ ổn mà thôi...tôi đã từng cưỡi một vị Thánh vào biển sâu để chiến đấu với một Khủng Bố Đồi Bại, cô biết không hả? Lúc đó là đáng sợ hơn như này nhiều.”
Ananke nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt lam to tròn, rồi gật đầu.
“Đúng vậy, thưa Ngài!”
Sunny nhếch mép cười, rồi nhặt lên cái tô sắt và chuẩn bị tát nước nhanh nhất có thể.
‘Dù phải nói...mình đã chỉ sống sót trận chiến với Nữ Tiên Tri Của Thất Sủng là nhờ may mắn. Và giờ mình cần sống sót cơn bão này, bằng cách nào đó, để gặp lại cô. Đúng là một diễn biến nực cười mà...’
Quả thật rất nực cười.
Nhưng mà Sunny lại không muốn cười.
Cơn bão nuốt chửng họ như một con quái thú khổng lồ. Con thuyền bay trên dòng chảy dữ dội, bị những làn sóng to lớn khiến cho trông nhỏ bé. Làn sương mù xoáy lượn bao phủ thế giới, trông như thể không có gì ngoài cơn thảm họa khủng khiếp này còn lại trong Mộ Ariel này.
Sự thanh thản quỷ quyệt của mắt bão có vẻ như chưa từng tồn tại. Họ đã rời khỏi nơi trú ẩn đó, cũng như rời khỏi những phản chiếu của thần và daemon.
Sunny đã cảm thấy hơi nuối tiếc khi bỏ lỡ cơ hội học được những bí mật thần thánh, nhưng mà cậu không có thời gian để suy nghĩ về những thứ như vậy.
Cúi xuống, cậu múc một đống nước đầu tiên và ném nó trở lại sương mù.
Cơ thể cậu không đau đớn...vào lúc này.
Tinh túy dự trữ của cậu không trống rống, vào lúc này.
Tâm trí cậu không bị tê dại bởi cảm giác bệnh hoạn từ thời gian vỡ tan, vào lúc này.
Toàn bộ những sự tra tấn đó sẽ đến sớm mà thôi.
Và rồi, hi vọng rằng, cậu cũng sẽ để chúng ở phía sau. Không hề nghi ngờ là để nhường đường cho những thứ kinh dị mới. Nhưng mà một ngày nào đó, ở cuối cùng của tất cả...
Một tương lai tươi sáng sẽ chờ đợi cậu. Có lẽ vậy.
Nhưng mà hiện tại thì, thứ nằm ở trước là quá khứ. Sunny phải di chuyển thật xa vào quá khứ, để gặp Dusk của Thất Sủng, tìm những thành viên của tổ đội, và chinh phục Ác Mộng chết tiệt này.
Che chắn mặt mình khỏi cơn gió oanh tạc, cậu nghiến răng.
‘A, thật sự mà...’
Họ đang đương đầu với một cơn bão thời gian tan vỡ cùng với một cô bé hai trăm tuổi, người mà là nữ tư tế của Ma Pháp Ác Mộng.
Sunny bật cười.
‘...Nói ra cũng không ai tin đống cứt như này mà!’