Trôi trên bề mặt nước hoàn toàn tĩnh lặng, con thuyền tàn tạ chậm rãi rời xa bức tường sương mù hắc ám sau lưng. Những cơn gió phẫn nộ lặng xuống, rồi hoàn toàn biến mất. Một sự im lặng kì lạ lắng xuống thế giới, như thể họ đang bị mắc kẹt ở khe hở giữa hai khoảnh khắc.
Chỉ có những gợn sóng tinh tế mà đang tỏa ra trên bề mặt gương của dòng sông bất động từ mũi thuyền cho thấy nơi yên bình ẩn giấu này là không phải hoàn toàn và mãi mãi không thay đổi.
Sunny ngã ra sau và mệt mỏi dựa vào thành thuyền. Thở nặng nề, cậu nhìn Nephis, rồi nhìn Ananke. Sự yên lặng đó là quá ngọt ngào để nên bị phá vỡ bởi giọng nói nhân loại. Cậu cũng quá kiệt sức để nói gì...trong một lúc, cả ba người họ bất động, cố gắng khôi phục từ sự thịnh nộ tra tấn của cơn bão điên cuồng kia.
‘Chúng ta rồi sẽ phải lao trở lại vào trong địa ngục đó.’
Chỉ riêng ý nghĩ đó cũng khiến Sunny rùng mình. Không chịu suy nghĩ như vậy, cậu nhắm mắt và sụp xuống, muốn nghỉ ngơi vài phút.
Thay vì vậy, cậu ngã vào vòng tay của giấc ngủ gần như ngay lập tức.
Có lẽ là vì Ác Mộng, hoặc có lẽ là ngay cả những Titan Ô Uế cũng không thể tiến vào sâu trong cơn bão thời gian, không có gì ghé thăm cậu trong mơ cả.
...Sunny giật mình thức dậy khi một cái bóng rơi lên người cậu. Trong một tích tắc, cậu đã e sợ rằng họ đã quay trở lại máy xay thịt tàn nhẫn mang tên thảm họa thời gian, nhưng mà đó chỉ là Nephis – cô đã đi về phía mũi thuyền để nhìn ra trước, gương mặt cô tái nhợt và mắt cô hụt sâu.
Cậu nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi thở dài và kéo bản thân ngồi dậy.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Cô lưỡng lự một lúc.
“Không thể nào nói rõ.”
Sunny cau mày, bị câu trả lời kì lạ đó làm cho mơ hồ. Nhưng rồi, bản thân cậu cảm thấy nó...ở nơi mà mà đã từng có cảm giác không thoải mái sâu đậm khi cảm nhận được bản chất tan vỡ của thời gian, bây giờ là có một sự trống rỗng kì lạ. Nhưng mà nó cũng không phải là sự thoải mái quen thuộc của dòng chảy tự nhiên của thời gian như thông thường.
Thay vì vậy, đó là một sự thiếu sót tuyệt đối của nó.
Cậu cau mày, nhận ra bản thân không hề có thể cảm nhận được thời gian. Nó là một cảm giác thật sự kì quặc, người ta không thể diễn tả cảm giác đó bằng từ ngữ. Tim cậu đang đập, ngực cậu đang lên xuống trong lúc hô hấp – nhưng mà, cậu không biết mỗi nhịp tim là bao lâu, và thời gian giữa những hơi thở là bao lâu.
Nó có lẽ là một giây, một phút, hay một ngàn năm. Nó có thể là vĩnh viễn.
Sunny nhăn nhó.
‘Chết tiệt thật.’
Giờ thì chuyện gì đây?
Họ kì lạ là vẫn còn sống...ít nhất thì có vẻ là vậy. Cơ thể cậu đau đớn khắp nơi, vẫn còn chưa khôi phục từ áp lực khủng khiếp từ lúc sống sót cơn bão. Đau đớn như vậy là thứ mà chỉ có sinh vật sống mới có thể cảm giác được.
Sunny quay sang Ananke, muốn hỏi nữ tư tế vài câu, nhưng mà cuối cùng lại giữ im lặng.
Biểu hiện của cậu tối đi.
Nữ tư tế trông thậm chí còn trẻ hơn lần cuối cậu nhìn thấy cô. Bây giờ, cô trông tối đa như một đứa bé mười tuổi. Mái tóc đen ngắn và rối bời, và gương mặt đáng yêu đã trở nên tròn vo và non nớt, với đôi mắt trong xanh và hai bên má mà vẫn chưa mất đi sự mềm mại của con nít.
Ananke đang ngồi trên hàng ghế của người lái thuyền, chân cô không chạm đến boong thuyền. Phát hiện ánh mắt của cậu, cô nhặt lên những nếp gấp của bộ áo choàng quá khổ đến buồn cười và nhảy xuống.
“Xin chào, thưa Ngài.”
Giọng nói dễ chịu của cô đã trở nên non nớt và ngượng nghịu.
Sunny chần chừ, nhìn chăm chú bé gái. Cô trông quả thật vô cùng dễ thương...nhưng mà, cậu không bị cảnh tượng dễ thương đó khiến cho thoải mái hơn chút nào. Thay vì vậy, tim cậu nặng nề như một ngọn núi vậy.
Nếu...khi họ thoát khỏi cơn bão, liệu Ananke có còn có thể tự mình quay trở lại Dệt?
Cậu liếc sang Nephis, người mà đang đứng đưa lưng về phía cậu, rồi thở dài.
‘Chúng ta sẽ nghĩ ra gì đó.’
Rồi, Sunny quay sang nữ tư tế trẻ con và hỏi:
“Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cô mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt lam lấp lánh, hai lúm đồng tiên hiện lên hai má phụng phịu.
“Chúng ta đang ở mắt bão, thưa Ngài. Thời gian ở đây đông cứng. Nó không nguy hiểm...chắc vậy. Chỉ là...”
Cậu thoáng bị phân tâm khỏi lời nói của cô bởi một chuyển động tinh xảo trong nước. Nhưng mà thứ kì lạ là...cậu lại không hề cảm giác được bất cứ cái bóng nào di chuyển cả.
Quay đầu, Sunny liếc nhìn khỏi con thuyền. Bề mặt Dòng Sông Vĩ Đại vẫn hoàn toàn trong trẻo và phẳng băng, biến thành một mặt gương khổng lồ. Bầu trời lam phản chiếu vào nó một cách hoàn hảo, thẩm thấu ánh nắng mặt trời. Như thể cả thế giới đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ đó vậy.
Cảnh tượng đó là như bước ra từ một giấc mơ vậy. Tuy nhiên...
Có gì đó bên dưới ánh sáng đó.
Sunny nghe cuối câu của Ananke trong lúc cậu nhìn xuyên qua ánh sáng:
“...chúng ta không nên nhìn vào nước.”
Cảnh cáo của cô đến trễ một tích tắc.
Tiếng hét chết trong cổ họng khi cậu nhìn thấy...
Một hình dạng trắng bệch di chuyển qua bề mặt nước với sát ý kinh khủng, phủ trong vô số lớp hắc ám phẫn nộ. Hắc ám gợn sóng đó là bất tận và không thể hình dung, chứa đứng bên trong nó vô vàn những lựa chọn. Những đường nét của hình dạng khủng khiếp kia mơ hồ và bị che mờ, và cậu chỉ có thể nhìn thấy...
Một cặp cánh khủng khiếp, với lông đen như lông quạ. Chúng tỏa ra, đủ rộng lớn để nuốt lấy bầu trời, và nhấn chìm thế giới trong sương mù gào rú.
...Loạng choạng lùi lại, Sunny ngã xuống đầu gối và nôn máu. Hai đường máu chảy xuống từ mũi cậu nữa. Dệt Máu, thứ mà thường ngăn ngừa những việc như này, đang đù đờ yên đó, và cậu cũng vậy. Như thể tâm trí cậu đã chịu một cú sống khổng lồ từ việc chứng kiến hình dạng hắc ám kia...và cảm nhận được độ sâu khủng khiếp của sát ý hủy diệt của nó.
Đau đớn và rối loạn, Sunny chùi máu khỏi mặt và phun ra.
“Cái...cái quái gì vậy?!”
Ananke im lặng một lúc, có vẻ nghiêm trọng không thường thấy.
Rồi, cô nói bằng giọng trầm thấp:
“Đó...là những phản chiếu của những vị thần, thưa Ngài. Và của những daemon mà đã chém giết họ...”