Trong lúc gió trở nên bạo lực và bề mặt Dòng Sông Vĩ Đại trở nên sôi trào, Ananke cho họ vài hướng dẫn đơn giản. Thật sự thì cũng không có quá nhiều thứ cần nói – cô sẽ phụ trách điều khiển con thuyền, bảo vệ nó khỏi sự tàn phá của thời gian nhiễu loạn, và ngăn không có nó bị lật. Còn họ thì phải tát nước mà chắc chắn sẽ bị bắn lên ra khỏi thuyền.
Ba người họ cũng dùng những sợi dây chắc chắn để cột bản thân vào con thuyền. Nếu thuyền có lật...thì hi vọng rằng họ sẽ không bị kéo xuống nước sâu ngay lập tức.
Sunny không chắc chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Ananke không thể giữ con thuyền trên làn sóng, nhưng mà, cậu không có quá nhiều hi vọng đó là việc tốt lành gì.
“Chuẩn bị tinh thần.”
Giọng nói của nữ tư tế nghiêm nghị, tạo ra một sự tương phản kì lạ với vẻ ngoài non nớt của cô.
“Một khi chúng ta tiến vào cơn bão, chúng ta sẽ không thể thoát khỏi nó trong vài ngày. Sẽ khó để có thể chịu đựng sự khổ cực đó, kể cả với người Vượt Bậc như hai người, thưa Ngài, thưa Cô. Tiết kiệm thể lực. Và cả tinh túy nữa.”
Cô im lặng vài giây, rồi khẽ nói thêm:
“Đủ thứ việc có thể xảy ra...nhưng mà định mệnh sẽ dẫn dắt chúng ta. Hãy tin tưởng!”
Sunny nghiến răng.
Nếu có một thứ gì mà cậu chưa từng có, và chưa từng muốn có, thì đó là sự tin tưởng. Thứ duy nhất mà cậu tin vào là sức mạnh của hai tay mình và sự bền bỉ của tinh thần mình. Nhưng Ananke thì khác. Nếu như tin tưởng vào Weaver có thể giúp cô chống chọi với sự thật tàn nhẫn của thế giới...thì cậu không nhẫn tâm làm thấp nó với những lời nói của mình.
Nên, cậu giữ im lặng.
‘Sống sót thôi.’
Nhìn cái gáo gỗ mà đã được đưa cho, Sunny thở dài.
Ai biết được có ngày cậu sẽ nhớ nhung lúc di chuyển bên trong một cái quan tài kim loại khổng lồ của Nhà Đêm chứ?
Trong cùng lúc, bức tường hắc ám đang đến gần.
Gió càng lúc càng bạo lực, tiếng gầm rú của chúng nhấn chìm toàn bộ những âm thanh khác. Dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại đã trở nên nhanh và hỗn loạn, mang con thuyền nhỏ về phía trước với tốc độ đáng sợ. Những làn sóng cao dâng lên và ngã xuống, và con thuyền gỗ cũng lên xuống cùng chúng, những chấn động mạnh mẽ vang vọng xuyên khắp xương cốt cậu.
‘Vài ngày của việc này hử?’
Sunny cuối cùng hiểu được tại sao Ananke lại nói rằng chịu đựng cơn bão sẽ không dễ kể cả với những người Vượt Bậc mạnh mẽ và bền bỉ phi nhân loại như cậu và Nephis.
Hơn nữa...đó cũng không phải là một cơn bão bình thường.
Sau một lúc, con thuyền xuyên vào một làn sương dày. Vài giây trước khi đó, ánh sáng từ bảy mặt trời đột nhiên trở nên kì lạ và biến dạng, như thể có ai đó đã che đi bầu trời với một thủy tinh thể đục.
Lông tóc Sunny đứng lên. Cậu trải nghiệm một cảm giác rất ghê rợn và không thoải mái...một cảm giác là những luật lệ của thế giới đang tan vỡ xung quanh mình, có lẽ vậy. Thời gian, thứ mà luôn là một hằng số, đột nhiên không còn cảm giác chắn chắn và đáng tin cậy nữa.
Thay vì vậy, nó hoang dã và hỗn loạn, chơi những trò chơi kì lạ với giác quan của cậu. Kể cả những cái bóng quanh cậu cũng rời rạc và vặn vẹo, kéo dài bất tận hay là di chuyển theo cách bất khả thi.
Nó khá là...khiến người ta điên khùng. Cậu cảm thấy bệnh hoàn.
Và ngoài cảm giác sai trái kì lạ đó, con thuyền cũng đang bị những con sóng ném qua lại như một thứ đồ chơi. Cơ thể cậu bị giật qua lại, lên xuống, xen kẽ những khoảnh khắc không trọng lượng và va chạm mạnh mẽ. Gió đang tấn công, ném những dòng nước về phía mặt cậu.
Tiếng rống của cơn bão là điếc tai.
Bị che mắt bởi làn sương mãnh liệt xoáy lượn và những giọt nước bay vào mắt mình, Sunny ngay lập tức cảm giác khổ sở.
Và sợ hãi.
Người ta đã luôn sợ hãi trước cơn thịnh nộ của tự nhiên. Nhưng mà ở nơi này, nó thậm chí còn không phải tự nhiên – thay vì đó, cơn bão vây quanh họ là hoàn toàn trái với lẽ tự nhiên đó.
Nhưng mà nó cũng khủng khiếp không kém gì.
...Và nó chỉ đang càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Họ chỉ đang ở phạm vi bên ngoài của thảm họa phi tự nhiên này mà thôi.
Trong lúc Sunny tự hỏi họ làm sao để có thể sống sót vài ngày của sự tra tấn này – đó là nếu con thuyền nhỏ của họ không bị hủy diệt trước lúc đó – cậu nghe thấy Ananke xuyên qua sự ồn ào của cơn bão. Những cái Tên mà cô nói ra là không quen thuộc, và đáng giá sự gắng gượng trong giọng nói của cô, chúng không phải thứ mà nữ tư tế trẻ tuổi có thể dễ dàng dùng, hay là dùng thường xuyên.
Cho dù vậy, sau khi cô nói lên những Từ đó, sự vặn vẹo bệnh hoạn của cơn bão thời gian có vẻ đã giảm đi một chút. Con thuyền vẫn leo lên những cơn sống cao và rơi xuống từ chúng, và những cơn gió thì vẫn bạo lực như một giây trước đó...nhưng mà sự khổ sở vật lý mà họ phải chịu từ đợt oanh tạc tàn nhẫn ít nhất là có thể chịu được.
Như thể có một bong bóng vô hình của thời gian ổn định hơn đã xuất hiện quanh con thuyền nhỏ, giữ phần tệ nhất của sự hỗn loạn xa ra.
Sunny quay đầu và nhìn nữ tư tế.
Ananke đang nắm lấy mái chèo bằng cả hai tay, nhìn vào làn sương với biểu hiện tập trung. Gương mặt trẻ tuổi của cô tái nhợt, nhưng mà đôi mắt lam thì đầy sự quyết tâm kiên định. Cô điều khiển con thuyền với kĩ năng có từ hàng trăm năm sống trên Dòng Sông Vĩ Đại, bằng cách nào đó dẫn dắt nó xuyên qua những con sóng cao như tòa tháp và dòng chảy hỗn loạn.
Rồi, cậu liếc nhìn Nephis.
Mắt cô cháy lên ngọn lửa trắng, vải nhẹ nhàng của bộ tunic phấp phới trong gió.
Cuối cùng, Sunny cúi xuống và thở ra một hơi nặng nề.
Cong người xuống, cậu múc một gáo nước đầu tiên và ném nó về phía sương mù.
Tay cậu run rẩy trong một giây.
Liệu họ thật sự có thể sống qua việc này?
Sunny đã sống sót rất nhiều thứ, nhiều thứ mà không ai nên sống được. Cậu cũng thường xuyên tưởng tượng về cái chết của mình.
Trong tưởng tượng của cậu, cái chết đó luôn đến bởi tay của một Sinh Vật Ác Mộng hùng mạnh...hoặc là một nhân loại cũng hùng mạnh tương tự. Đôi lúc, cậu tưởng tượng chết ở tuổi già trên một cái giường êm ái.
Một thứ mà Sunny rất hiếm khi tưởng tượng, nếu có, là bị giết bởi lực lượng ngu xuẩn, vô tri của tự nhiên. Có lẽ đó là khờ khạo, khi cân nhắc đủ loại môi trường mà cậu thường xuyên ở trong...nhưng dù vậy, cậu vẫn không thể chấp nhận thua bởi một thứ vô nghĩa như vậy.
‘Mình đã sống sót một trận chiến với một con Quái Thú Vĩ Đại, chết tiệt...’
Cậu sẽ chết vì một cơn bão kì lạ?
‘Không đời nào.’
Chưa kể đến việc còn cần phải nghĩ đến tính mạng của Nephis và Ananke nữa.
...Cổ vũ bản thân như vậy, Sunny chịu đựng thêm một cơn sóng khác và múc một gáo nước nữa ra khỏi boong thuyền.
Sương mù xoáy lượn và sôi sục quanh họ, và con thuyền nhỏ đang bị kéo càng lúc càng sâu vào trong cơn bão.