Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1322: Thời Gian Tan Vỡ



Chương 1322: Thời Gian Tan Vỡ

Những từ ghê rợn đó treo trong không trung, bất lành không kém gì bức tường hắc ám che phủ bầu trời ở phía xa. Sunny và Nephis nhìn Ananke, trở nên cảnh giác hơn vì biểu hiện nghiêm nghị của cô.

Đây là lần đầu tiên hai người họ nhìn thấy nữ tư tế trẻ tuổi cho thấy một dấu hiệu chán chường như vậy. Ba người họ chắc chắn là một cảnh rất buồn cười...hai chiến binh giàu kinh nghiệm đang nhìn chăm chú một cô gái tuổi teen, chờ sự hướng dẫn từ cô.

Sunny cau mày.

“Một cơn bão thời gian?”

Ananke chậm rãi gật đầu.

“...Đúng vậy, thưa Ngài. Ta đã nói với hai người trước đó về sự khó đoán của Dòng Sông Vĩ Đại. Có những nơi mà nó trở nên bất động không trôi chảy, những xoáy nước vĩ đại mà không gì có thể thoát khỏi, những dòng chảy va chạm vào nhau, đủ loại thủy triều chết chóc. Một cơn bão thời gian...là một trong những sự bất thường nguy hiểm nhất mà người ta có thể bắt gặp.”

Gương mặt trẻ trung của cô tối đi.

“Đó là một thảm họa lang thang mà vặn vẹo và xé rách thời gian, chứa đựng sự hỗn loạn tuyệt đối bên trong nó. Những cơn bão này là đến từ đoạn của Dòng Sông Vĩ Đại mà tương ứng với những ngày cuối cùng của Trận Chiến Tranh Tận Thế, khi mà những trận chiến đấu thảm họa cuối cùng giữa daemon và thần xảy ra, và cả hai bên đều tiêu tùng. Chúng...thường không lên xa như này. Ta xin lỗi.”

Nephis lắc đầu.

“Cô không cần phải xin lỗi, Ananke. Đó không phải lỗi của cô. Nhưng mà...làm sao chúng ta có thể thoát khỏi nó?”

Nữ tư tế trẻ tuổi im lặng vài giây, rồi khẽ nói:

“Ta không chắc là chúng ta có thể.”

Cô nói ra vài từ, dễ dàng áp đảo Định Hình của Neph. Gió mà đã lấp đầy những cánh buồm biến mất, và một giây sau đó, một cơn gió mạnh mẽ đâm sầm vào con thuyền gỗ, khiến nó kêu lên.

Ngọn gió này là không được ai triệu hồi cả. Tệ hơn nhiều...nó đang thổi từ phía hạ nguồn, đẩy tóc họ bay ra sau.

Có nghĩa là bức tường hắc ám mà đang nuốt chửng đường chân trời đang di chuyển về phía họ. Ít nhất thì một cơn bão bình thường là sẽ như vậy...

Đánh giá biểu hiện trên mặt Ananke, cơn bão thời gian có vẻ có hành vi tương tự.

Sunny thầm chửi thề.

“Chúng ta có thể chạy khỏi nó không?”

Nữ tư tế trẻ tuổi nhanh chóng di chuyển đến bên hông con thuyền và nhìn xuống về phía nước trong vẹo trôi qua gỗ bóng. Vài giây sau đó, cô nghiến răng.

“Ta không nghĩ vậy, thưa Ngài. Chúng ta đã bị mắc vào phạm vi bên ngoài của nó.”

Chỉ lúc này thì Sunny mới kịp nhận ra dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại đã có vẻ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Khó để nhìn ra khi con thuyền đang bay về phía trước ở tốc độ tối đa, nhưng mà giờ khi nó đã chậm đi và dừng lại, sự thay đổi đó là rõ ràng kể cả với một Người Ngoài như cậu.

Gió đang đuổi cơn bão về phía họ, còn dòng chảy thì đang kéo họ vào bão đó. Đây như là một cái bẫy vậy.

‘Chết tiệt...’

“Vậy chúng ta làm gì đây?”

Ananke nhìn chăm chú bức tường đang đến gần với biểu hiện u ám. Vài giây sau đó, cô hít một hơi sâu và nặn ra một nụ cười.

“Chúng ta sẽ chỉ phải đương đầu với nó thôi, thưa Ngài, thưa Cô.”

Sunny và Nephis nhìn chăm chú cô gái tuổi teen với biểu hiện giật mình. Chẳng phải cô đã nói rằng một cơn bão thời gian là một đống thời gian hỗn loạn, hoang dã và vặn vẹo đến mức hoàn toàn chết chóc? Nhà Thứ Ba đã to và cứng cỏi hơn vô số lần con thuyền nhỏ này, và nó đã hoàn toàn bị hủy diệt.

Làm thế quái nào mà họ có thể sống sót một thứ như vậy?

Nữ tư tế trẻ tuổi lắc đầu.

“Nó...nó không tệ như vậy đâu. Dù sao thì, ta cũng là một người Vượt Giới Hạn. Chúng ta, những người đi theo Weaver, đã phải xuyên qua những vùng đầy sự gian nan khi đi ngược dòng, qua nơi xuất xứ của những cơn bão như này, nên chúng ta biết một hai thứ về cách chịu đựng chúng.”

Giọng nói cô nghe tự tin, nhưng mà ánh mắt thì lại không hề như vậy. Phát hiện nghi ngờ của họ, Ananke thở dài.

“Ta...khá chắc là mình có thể giữ con thuyền nhỏ này không bị xé xác. Thật ra thì việc con thuyền chúng ta không quá lớn là khá may mắn. Tuy nhiên...”

Cô nhìn chăm chú bức tường hắc ám – đã đến gần hơn nữa trong vài phút mà họ nói chuyện – và trở nên nghiêm nghị.

“Tối quan trọng là không ai trong chúng ta chạm vào nước, hay là bị tách khỏi con thuyền. Cơn bão mà chúng ta nhìn thấy chỉ là tàn tích của thảm họa đích thực. Sự kinh dị thật sự là nằm bên dưới làn sóng, dưới nước sâu – không ai có thể sống sót việc bị kéo vào dòng chảy điên loạn của thời gian tan vỡ. Nếu ngã vào sông, thì sẽ không có đường trở lại.”

Sunny nhăn nhó. Hi vọng của cậu cho việc cứu vãn tình hình bằng cách biến thành dạng rắn sông vừa bị bóp nát. Bây giờ, lựa chọn duy nhất của cậu là tin tưởng Ananke sẽ dẫn họ vượt qua thảm họa này.

Cũng không phải là cậu không tin tưởng cô...nhưng mà...

Sunny đột nhiên nhớ lại lúc vượt qua biển hắc ám của Vùng Đất Lãng Quên trên vài tên khổng lồ kia. Lúc đó cũng có một cơn bão...và một sinh vật khủng khiếp ẩn nấp trong cơn bão đó.

Biểu hiện của cậu suy sụp.

“...Không có những sinh vật cổ đại nào đó ẩn nấp bên trong bức tường hắc ám đó, phải không vậy?”

Ananke ngạc nhiên nhìn cậu, rồi mỉm cười và lắc đầu.

“Không, thưa Ngài. Ngay cả những Ô Uế cũng không thể sống sót thời gian tan vỡ. Chúng cũng né tránh những cơn bão này như chúng ta vậy.”

Sunny thở dài và nhìn về phía hạ nguồn với biểu hiện ảm đạm. Sau một lúc, cậu hỏi bằng giọng chán chường:

“Vậy thì chúng ta nên chuẩn bị cho một chuyến đi xóc nảy ha?”

Nữ tư tế trẻ tuổi gật đầu.

“Đúng là vậy. Ngài đúng là thông thái...”

Cậu thậm chí không có tâm trạng để ăn mừng một lần khen thưởng nữa. Lắc đầu, Sunny bắt đầu duỗi cơ thể, rồi đứng hình, nhận ra những hành động đó là vô nghĩa cỡ nào.

Họ không có chuẩn bị chiến đấu. Kiếm sắc bén và giáp bền bỉ sẽ không giúp họ sống sót cơn bão, và những kĩ năng chiến đấu cũng không hữu ích gì.

Lại thở dài, cậu hỏi:

“Chính xác thì chúng ta cần làm gì đây?”

Không có thời gian để lãng phí, Ananke chỉ họ cách giúp cô chuẩn bị con thuyền để đương đầu với cơn bão. Cô cố gắng nói chuyện bình tĩnh, nhưng mà chút dấu vết khẩn trương đã tìm đường thấm vào giọng nói của cô.

Việc chuẩn bị không mất quá lâu. Họ hạ cánh buồm, rồi gọn gàng gắp chúng lại. Hóa ra là, cả hai cột buồm của con thuyền cũng có thể tháo xuống. Sau khi tháo dỡ chúng, mọi thứ được chứa bên dưới boong thuyền hoặc là được chắc chắn cột lại.

Mười phút sau đó, không có gì là sẽ dễ dàng bị gió xé rách hay phá vỡ. Con thuyền nhỏ biến từ thuyền buồm thành một con thuyền đơn giản và thiếu thốn, có vẻ quá nhỏ để có thể sống sót cơn bão tồi tệ, nhưng mà cũng đủ cứng cáp để, có lẽ, có thể.

Ba người họ đứng trên boong thuyền trống rỗng, nhìn về phía bắc.

Bức tường hắc ám đang đến gần.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com