Sunny và Nephis đã học được vài thứ về việc đi thuyền trên Dòng Sông Vĩ Đại bất tận này, nhưng mà họ vẫn không rõ về khoảng cách giữa những căn nhà trong số Bảy. Dù vậy, họ vẫn nhanh chóng hiểu được có gì đó không đúng từ vẻ mặt của Ananke.
Nữ tư tế trẻ tuổi gần như luôn luôn bình tĩnh hoặc là mỉm cười. Nhưng mà đến một lúc nào đó, lông mày cô đã nhíu chặt lại trên gương mặt mềm mại, non nớt, và một bóng tối hắc ám đã phủ lên đôi mắt màu lam sống động của cô.
Sunny là người đầu tiên phát hiện. Cậu quan sát cô gái tuổi teen trước mặt họ, rồi hỏi:
“Có gì không đúng?”
Ananke chần chừ vài giây.
“Chúng ta nên đến Nhà Thứ Ba rồi thưa Ngài.”
Có bảy hòn đảo nhân tạo nơi những đứa trẻ của Dệt trải qua tuổi thơ và tuổi trẻ của mình, và mặc dù con thuyền đáng lẽ đã phải đến được hòn đảo thứ năm, chúng thật ra là được đánh số ngược lại – bắt đầu từ Nhà Ra Đời ở xa nhất và kết thúc ở Nhà Trẻ Tuổi. Vậy nên, Nhà Thứ Ba sẽ là cái thứ năm mà họ nhìn thấy. Nhưng mà...
Nó có vẻ như đã biến mất.
Nữ tư tế trẻ tuổi quan sát Dòng Sông Vĩ Đại rộng lớn, rồi không chắn chắn lẩm bẩm:
“Chắc là...những cơ cấu của hòn đảo có thể đã hư hỏng, khiến nó bị trôi đi. Ta đã không đến nơi này từ một thời gian dài. Dù vậy, sự hư hại đáng lẽ không nên đến tình trạng đó rồi...”
Sunny và Nephis trao đổi ánh mắt. Đứng dậy, Nephis nhìn về phía bắc.
“Liệu nó có thể đã bị hủy diệt bởi một sinh vật?”
Ananke không nói gì trong một lúc. Đến sau cùng, cô thở dài.
“Khả năng không cao, nhưng không phải là không thể. Có lẽ đó đúng là việc đã xảy ra.”
Con thuyền nhỏ hai cánh buồm tiếp tục bay xuôi dòng, nhưng mà tâm trạng của ba người trên nó thì đã thay đổi. Không chỉ có sự đe dọa từ một Sinh Vật Ác Mộng hùng mạnh mà có khả năng đang rình mò ở gần vùng nước này, mà việc biến mất của một hòn đảo cũng có nghĩa là những hòn đảo khác cũng có thể đã biến mất.
‘Chết tiệt thật...’
Sunny không thật sự quan tâm đến hai căn nhà còn lại trong Bảy Nhà, nhưng mà cậu đang lo lắng về Nhà Chia Tay thấp hơn kia – điểm mà Ananke đáng lẽ sẽ từ biệt họ.
Nữ tư tế trẻ tuổi đã định tặng họ con thuyền, nên cô cần một chiếc thuyền khác để quay trở lại Dệt. Đáng lẽ phải có những con thuyền khác neo ở Nhà Chia Tay, nhưng mà nếu hòn đảo đã bị hủy diệt...thì họ sẽ gặp một vấn đề.
‘Không phải quá tệ...’
Đảo thuyền xa nhất của Dệt có lẽ là đã không bị hủy diệt. Kể cả nếu có...thì Sunny vẫn có thể biến thành dạng rắn sông lần nữa, tiếp tục di chuyển xuôi dòng, mà không cần con thuyền. Với Vương Miện Chạng Vạng, cậu sẽ có thể duy trì dạng đó lâu hơn nữa.
Nhưng mà không đủ lâu để đến Thất Sủng. Nhưng mà trong quá khứ sẽ có ít sinh vật hùng mạnh hơn...có lẽ cậu và Nephis sẽ có thể nghĩ ra một biện pháp giữ an toàn trong lúc cậu khôi phục tinh túy.
Bây giờ cũng không làm gì được. Đầu tiên, họ cần phải đến Nhà Chia Tay và xem thử liệu nó còn nguyên vẹn hay không đã.
Họ tiếp tục đi thuyền xuôi dòng trong sự im lặng nghiệt ngã. Bảy mặt trời đã lặn xuống Dòng Sông Vĩ Đại, thẩm thấu nó với ánh sáng mềm mại, khi Sunny đột nhiên cựa quậy và nhìn về phía xa.
Vài giây sau đó, cậu chỉ về trước và nói với giọng âm u:
“Tôi thấy gì đó. Ở kia.”
Ananke yên lặng di chuyển mái chéo, hướng con thuyền về phía ngón tay cậu đang chỉ.
Một chục phút sau đó, một hình dạng hắc ám hiện ra trong ánh sáng lung linh của dòng nước. Nó to đùng và có hình dạng kì lạ, dâng lên trên bề mặt con sông như một ngọn núi.
Không phải nói gì, Nephis và Sunny triệu hồi vũ khí. Annake cũng gọi ra mũi lao móc của mình.
Nhưng mà, họ không gặp nguy hiểm.
Trong lúc con thuyền đến gần hình dạng mơ hồ kia, họ nhìn ra nó là gì.
Một thềm tan nát được xây trên xương của một con thủy quái nào đó mà đang nhô ra khỏi mặt nước, nghiêng đi và chìm một nửa. Họ trước tiên nhìn thấy một bên của nó, bám đầy rong biển và hàu. Mất Sunny một chút thời gian để nhận ra bản thân đang nhìn đáy của một con thuyền đảo.
Không lâu sau đó, có thể nhìn thấy một bánh xe nước to đùng, bất động và tan vỡ, treo cao ở không trung. Cuối cùng, họ đi quanh mép của hòn đảo chìm và nhìn thấy bên mà đáng lẽ là bề mặt của nó.
Những tòa nhà rực rỡ, những thứ mà vẫn còn ở trên mặt nước, chủ yếu đã sụp đổ thành những đống đá vụn. Những khu vườn đã bị phá hủy, và những con đường ngăn nấp đã bị biến thành một mê cung đổ nát. Những cánh quạt vốn bắt gió ở cao đã tan nát, nhô ra khỏi sông như những cánh buồm rách rưới.
Đó là tàn tích của Nhà Thứ Ba.
Nhìn cảnh tượng tàn phá bạo lực này, Sunny đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“...Thứ gì mà có thể hủy diệt nó đến mức này chứ?”
Nhìn như thể một con titan điên cuồng đã được thả đến hòn đảo trôi nổi này.
Nephis nắm lấy chuôi kiếm của mình chặt hơn. Gương mặt cô bất động, nhưng mà những tia sáng trắng đang nhảy múa bên trong mắt cô.
“Một sinh vật?”
Ananke giữ im lặng, quan sát đống đổ nát với biểu hiện tăm tối. Sau một lúc, cô lắc đầu.
“Ta không biết, thưa Cô. Hãy rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể.”
Bất chấp tuổi thật sự và diện mạo trẻ trung, nữ tư tế là một người nói dối rất tệ. Sunny có thể thấy rõ cô đang có nghi ngờ gì đó mà không nói ra...nhưng mà vì Ananke không muốn nói, cậu cũng quyết định không gượng ép hỏi, vào lúc này.
Cậu ít nhất là tin tưởng cô ta nhiêu đó.
Nữ tư tế trẻ tuổi để Nephis nhận lấy mái chèo và đi đến mũi thuyền, vẫn còn nắm lấy mũi lao của mình. Con thuyền nhỏ vượt qua đống đổ nát của của Nhà, cho họ cơ hội nhìn thấy sự hủy diệt là kĩ càng đến cỡ nào. Không ai trong số họ nói gì cả, nhưng mà cả ba đều trông âm u và bất an.
Cuối cùng, họ để lại hòn đảo đang chìm ở phía sau và tiếp tục di chuyển với dòng nước của Dòng Sông Vĩ Đại. Một giờ trôi qua trong sự yên lặng căng thẳng, rồi một giờ nữa. Bất chấp những nỗi sợ hãi của Sunny, không có quái vật sống ở nước sâu nào tấn công con thuyền nhỏ của họ cả.
Sau một thời gian, mặt trời đầu tiên hiện lên từ bên dưới nước. Hắc ám không thể xuyên phá buông tha chủ quyền với bầu trời, và một ngày mới đã đến, sáng sủa và xinh đẹp như bao ngày khác.
Tuy nhiên, có một thứ khác về ngày này.
Khi mà bảy mặt trời ra khỏi nước, Sunny phát hiện ở rất xa trước mặt họ, hắc ám vẫn còn. Nó phủ lấy đường chân trời phía bắc như một bức tường, liên kết bề mặt Dòng Sông Vĩ Đại với bầu trời.
Ananke cũng đang chăm chú nhìn bức tường hắc ám ở xa kia, gương mặt trẻ trung của cô tái đi.
Cậu cau mày.
“Có chuyện gì? Một thứ sinh vật cổ đại nào đó đang vận dụng năng lực? Một Ô Uế?”
Nữ tư tế trẻ tuổi trề môi, rồi chậm rãi lắc đầu.
“Không, thưa Ngài. Tệ hơn nhiều. Đó là...một cơn bão.”