Hai người họ chẳng hề khách sáo, xem ra hoặc là kiểu ăn chùa không ngán, hoặc là loại đáng để kết bạn.
“Còn một người nữa, tối mới về phòng.”
Tôi trải giường chiếu xong, ba anh em rủ nhau đi uống rượu.
Bọn họ dẫn tôi tới một quán ăn nhỏ gần trường, gọi một đĩa thịt bò cay, một đĩa thịt bò om nước tương, thêm một món rau trộn lạnh.
Tôi hỏi:
“Hai cậu uống được không đấy?”
Bọn họ cười to:
“Cứ uống đi, cậu uống bao nhiêu, bọn tôi theo tới bến!”
Nghe xong câu đó tôi cũng chẳng khách sáo nữa, gọi nhân viên:
“Mang ra một két bia Cáp Nhĩ Tân. Rau trộn làm nhanh cái!”
Tôi thật sự muốn uống đến say, say rồi thì không phải nghĩ gì nữa.
Nếu thật cô ấy muốn chia tay tôi, vậy tại sao hôm đó lại bảo tôi đi tiễn? Tại sao lại mỉm cười với tôi?
Đó là trả thù tôi sao?
Tôi đáng tội đến mức ấy sao?
Tôi nâng ly:
“Nào anh em, tớ cạn. Hai cậu cứ tùy ý.”
Đây là lần thứ ba tôi nâng ly.
Nói về tửu lượng thì bọn họ có thể hơn tôi, nhưng mới ba chai mà tôi đã uống cạn như vậy, ai nhìn vào cũng biết có gì đó không ổn.
Bào Long uống cùng tôi một ly nữa, rồi hỏi:
“Người anh em, có chuyện gì phải không?”
Tôi rót đầy cốc, nhấp ngụm bia, phải nói bia ở đây ngon hơn quê tôi, nhưng càng uống càng chua.
Men bắt đầu ngấm, tôi cười gượng nói:
"Tôi… vừa thất tình.”
Uống tới cuối cùng, cả ba đều ngà ngà say.
Đàn ông với nhau, ngoài đánh lộn ra thì cách nhanh nhất để thân thiết là cùng nhậu một trận — đúng thật.
Một bữa rượu mà ba đứa như quen nhau mười mấy năm, mỗi thằng ngậm một điếu thuốc, khoác vai bá cổ lảo đảo về phòng.
Về đến phòng, thấy cậu bạn cuối cùng đã quay lại, trông… già khú.
Râu ria lởm chởm, nhìn phát tưởng chú bảo vệ.
Tôi đưa cho anh ấy một điếu thuốc, tự giới thiệu.
Anh ấy tên Vương Thành, về sau tôi mới biết anh đã 23 tuổi rồi.
Đèn phòng tắt, tôi nằm trên giường nghe tiếng ngáy như sấm của Lý Tiểu Cường.
Đầu óc vẫn quay cuồng.
Đệt… ai nói uống rượu giúp quên được đau khổ vậy?
Tôi mà biết, nhất định sẽ thắp hương vái cả tổ tiên tám đời nhà họ luôn!
Con người thực ra rất buồn cười, giờ tôi mới thấm thía sâu sắc điều đó.
Càng là chuyện không muốn nghĩ tới, thì nó lại cứ lởn vởn trong đầu, như ruồi nhặng đuổi mãi cũng chẳng đi.
Tôi cứ vậy cho đến khi bò xuống giường đi tiểu, nhìn ra cửa sổ thấy trời đã lờ mờ sáng.
Cuộc sống đại học cô độc của tôi chính thức bắt đầu.
Chắc cũng chỉ lết lết tạm bợ như thế này thôi.
Phải nói thật, tôi là đứa có tâm lý yếu đuối, điểm này mấy năm sau bạn thân tôi vẫn hay nhắc đến, mà sếp tôi sau này cũng hay mắng:
“Cậu không hợp làm nghề này.”
Cuộc sống đại học của tôi đúng như vậy.
Ngày thứ hai đã bắt đầu đi học, khỏi cần quân sự rèn luyện gì sất.
Lớp có hơn ba mươi người, như thường lệ ngành này vẫn nhiều nam ít nữ.
Nhưng mấy cô nữ sinh này thì nhan sắc… phải gọi là không dám ngắm.
Sau này nghe tiểu phẩm của Quách Đức Cường, ông tả cô em gái của Lý giáo viên, mà tôi cứ có cảm giác ông ấy đang nói về lũ con gái trong lớp 06 ngành Thiết kế thị giác của tôi vậy.
Thôi kệ, họ đẹp hay xấu cũng chẳng liên quan gì tới tôi.
Tôi bắt đầu thấy tính cách mình ngày càng trầm lặng.
Có thể là vì cú sốc lúc đầu, mà tôi dần cảm thấy mọi thứ xung quanh chẳng còn chút liên quan gì đến mình.
Trừ lúc về phòng ký túc cùng Bào Kim Long uống rượu, còn lại gần như tôi không mở miệng nói chuyện.
Sáng đi học, tôi cũng chẳng biết mấy ông thầy đang giảng cái gì, thú thật tôi cũng không nghe.
Cả học kỳ đầu năm nhất trôi qua, rất nhiều bạn học còn không biết tên tôi là gì, thậm chí còn chẳng để ý tôi có tồn tại hay không.
Giáo viên hướng dẫn của tôi tên là Lưu Minh Minh, khá là chỉn chu.
Ông ấy gọi tôi nói chuyện riêng rất nhiều lần, nói tôi quá hướng nội, như vậy không tốt.
Tôi biết rõ mình thật sự không ổn, chẳng còn chút động lực sống nào, sống kiểu “chết dần c.h.ế.t mòn”.
Nhưng không làm gì được, vì thói quen đã hình thành, muốn đổi cũng rất khó.
Cổ nhân có câu:
“Không chọn biến thái trong câm lặng, thì sẽ tiếp tục biến thái trong câm lặng.”
Tôi nghĩ Lưu Minh Minh chắc sợ tôi thành một “Mã Gia Giác thứ hai” (kẻ g.i.ế.c người nổi tiếng ở TQ).
Phải thừa nhận, tôi thật sự có chút biến thái.
Một hôm, Bào Long bảo muốn đi nhuộm tóc, hỏi tôi có đi không.
Tôi gật đầu: “Đi!”
Cậu ta cắt tóc húi cua, nhuộm vàng chóe.
Còn tóc tôi thì dài, phủ cả mắt.
Tôi chơi luôn một mái tóc xanh biển — y chang dân cosplay, nhìn… chói mắt dã man.
Hai thằng tôi một xanh một vàng, dắt nhau đi ngoài phố, giờ nghĩ lại đúng là ngu ngốc không để đâu cho hết.
Về phòng, tôi và Bào Long còn bàn:
“Thiếu màu đỏ nữa là đủ ba màu cơ bản!”
Vậy nên lại rủ Lý Tiểu Cường nhuộm đỏ.
Lúc đó Cường Tử đang nằm đọc truyện tiên hiệp, nghe thấy lời rủ rê thì quay người lại, hờ hững phán một câu:
“Đầu óc lợn.”
Phòng ký túc chúng tôi thật ra đứa nào cũng không ra gì, kể cả tôi.
Tôi biết rõ điều đó.
Học xong được hai tháng, tụi tôi hầu như không đi học nữa.
Suốt ngày cắm mặt ở quán net.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi, Cường Tử, Bào Long, với thêm một anh chàng phòng khác tên là Tiểu Đào, cắm đầu chơi trò “Thế giới WM”, quên ăn quên ngủ.
Ngày nào cũng trốn học, đói thì ra ngoài uống rượu, buồn ngủ mới về ký túc ngủ.
Nghĩ lại khoảng thời gian ấy, thật ra cũng đã xảy ra không ít chuyện thú vị. Có một hôm bốn anh em tụi tôi rủ nhau đi cày đêm ở quán net.
Ngồi cạnh tôi là một thằng nhóc trông rất nhỏ, cỡ lớp 10, lớp 11 gì đấy.
Mái tóc của nó còn “ngầu” hơn cả tôi, nhuộm hồng chói lóa.
Không nói quá đâu, có nét giống Trunks trẻ tuổi lúc hóa Super Saiyan, lại mang chút cảm giác như tượng Nữ thần Tự do.
Tôi đi ngang qua mà còn sợ bị tóc nó đ.â.m trúng.
Liếc mắt thấy nick QQ của nó cũng “gắt” không kém: “潙沵芣夃芣唷”
Tôi nhìn cả buổi không hiểu nổi mớ chữ đó có ý gì.
Không biết từ bao giờ mà trên mạng lại thịnh hành cái kiểu chữ loạn não như vậy.
Sau này Cường Tử mới nói với tôi:
“Cái này đọc là ‘Vì em không sinh không đẻ.’”
Tôi chấn động luôn.
Mẹ nó, tôi gần hai mươi tuổi còn chưa mất zin, tên nhóc này mới nhiêu tuổi mà đã dám 'không sinh không đẻ' rồi hả?!
Tầm nửa đêm, mắt tôi bắt đầu díp lại, buồn ngủ quá chịu không nổi.
Tôi đeo tai nghe, gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật.
Không biết ngủ được bao lâu, một tiếng động cực lớn đột nhiên vang lên khiến tôi giật b.ắ.n cả người.
Còn tưởng cái bật lửa trên bàn phát nổ nữa chứ.
Ngẩng đầu lên mới phát hiện, cái thằng nhóc kia đang chơi game nhảy theo nhạc.
Tay gõ phím như thù cha g.i.ế.c mẹ, đập phím “cách” rầm rầm, mồm còn chửi bậy ầm ĩ như quán net của nhà nó vậy.
Tôi hết nói nổi, vỗ vai nó, giọng hòa nhã nhắc nhỏ tiếng lại một chút.
Ai ngờ thằng ranh trợn mắt quát tôi: “CNM, mày là cái thá gì?”
Ôi trời ơi, tôi cười không nhặt được mồm.
Bên trái, mấy thằng bạn tôi nghe xong cũng cười rộ cả lên.
Cường Tử vừa cười vừa đứng dậy đi vệ sinh, lúc quay lại trên tay cầm theo cái thông bồn cầu cao su.
Cậu ta ngậm điếu thuốc, đứng sau lưng thằng nhóc, nhìn nó còn đang say sưa nhảy “trái trái phải phải trước sau” trên bàn phím.
Đợi Cường Tử đứng vào vị trí, tôi vung tay tát cho thằng nhóc đó một cái bạt tai, cho nó biết tôi là ai.
Thằng nhóc sững người, còn chưa kịp phản ứng thì Cường Tử đã lôi nó khỏi ghế, kéo thẳng ra hành lang quán net.
Tụi tôi là khách quen ở đây, quản lý trực đêm cũng chả ưa gì thằng nhóc ấy, nên cũng chẳng thèm can thiệp.
Bốn thằng tôi tẩn cho thằng ranh một trận “hòa bình xã hội kiểu mới”.
Nó đó nằm co rúm dưới đất, ôm đầu không buông, rõ ràng là sợ bị Cường Tử lấy cái thông bồn cầu phang vào đầu.
Xem ra loại này là kiểu “đánh chửi gì cũng được, đừng có động vào tóc tao!”
Tôi kéo cổ áo nó lên, hỏi:
“Giờ biết anh đây là ai chưa?”
Thằng nhỏ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Nhưng tôi vẫn thấy chưa hả giận.
Không hiểu sao lúc đó lại nghĩ đến cái nick QQ kia, bèn mắng nó:
“Đừng trách bọn anh đánh mày! Chữ Trung Quốc viết còn chưa thông, dám đặt tên là ‘vì em không sinh không đẻ’? Đổi ngay! Đổi thành ‘Tinh Trung Báo Quốc’!””
Thằng bé đó mắt rơm rớm, run run đổi QQ thành “Tinh Trung Báo Quốc”, cả bọn tụi tôi đều cười ngặt nghẽo.
Mấy người chơi game trong quán net cũng bật cười theo.
Tôi vỗ vai thằng nhỏ, nói:
“Nói mày là chiến sĩ thì còn lâu, mà chê mày là rác rưởi thì hơi nặng, thôi thì đúng là thằng bé đáng thương. Biến đi, đừng có ngứa tay bọn anh nữa.”
Nhìn nó chạy mất dép ra khỏi quán, chúng tôi lại tiếp tục chơi tiếp.
Nhưng ngay lúc đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi:
Khoan đã…
Mình trước kia đâu phải như vậy…?
Mình rốt cuộc đã trở thành cái quái gì rồi…?
Vì suốt một tuần liền gần như không ngủ, tôi cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đăng nhập vào game và bắt đầu làm nhiệm vụ.
Phải nói, nhiệm vụ trong WM đúng là kiểu chạy muốn gãy chân, chạy hết lần này đến lần khác, cứ về xong là lại phải đi tiếp.
Nghề của tôi là Vũ Linh, phải bay từ đầu bên này bản đồ sang đầu bên kia.
Tai đeo tai nghe, trong đó vang lên âm nhạc dịu nhẹ, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của tôi chăm chăm dán vào màn hình.
Nhưng nhìn một hồi, tôi bắt đầu thấy… ảo giác.
Quả không sai, người mệt đến cực độ thực sự rất dễ sinh ảo giác.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi trải nghiệm điều đó.
Tôi có cảm giác mình đã thực sự bước vào trong game, đang bay lượn giữa bầu trời.
Núi non sông ngòi lướt qua bên dưới chân.
Nói đến núi sông, tôi lại bất giác nhớ tới 《Tam Thanh Thư》 mà mình đã bỏ bê từ lâu, những hình ảnh trong đó chợt hiện rõ trong đầu tôi.
Khung cảnh lúc này khiến tôi thấy cực kỳ dễ chịu, lâu lắm rồi mới có cảm giác vui vẻ như vậy.
Có lẽ chỉ trong thế giới hư ảo, tôi mới tìm được niềm vui.
Bởi vì hiện thực quá tàn khốc, quá vô tình.
Lúc bừng tỉnh lại là nhờ Bào Long lắc vai tôi.
Cậu ta nói hôm nay trường điểm danh, bắt buộc phải có mặt, không thì mất điểm chuyên cần.
Tôi ngồi dậy, vươn vai một cái, trong lòng thầm nghĩ:
“Xem ra, ‘Tam Thanh Thư’ cũng không thể cứ để đó mục nát được.”
Sau khi đi báo danh ở trường xong, vì quá buồn ngủ, tôi gục luôn xuống bàn ngủ.
Tỉnh lại thì đã là tiết học cuối cùng của buổi sáng.
Tiết học đó là Tư vấn tâm lý.
Tôi khá ngạc nhiên, sao lại có môn này nữa, có vẻ là được mở bổ sung.
Một cô giáo đeo kính, khuôn mặt thanh tú, đang đứng trên bục giảng nói về các vấn đề tâm lý.
Tôi nghe loáng thoáng, cảm thấy vô nghĩa.
Người đã nghĩ không thông, như tôi chẳng hạn, cô có nói hay đến rồng kêu hổ gầm thì cũng chẳng ích gì.
Cô giáo sau đó yêu cầu cả lớp lấy giấy ra, nói là sẽ làm một bài kiểm tra tâm lý tên “Nhà – Cây – Người”, tức là vẽ tùy ý một căn nhà, một cái cây và một người.
Nghe đến đây tôi cảm thấy cũng hơi thú vị, bèn cầm bút vẽ — người thì trong nhà, cây thì ngoài sân.
Nhưng vẽ xong lại thấy chưa đã, như thiếu gì đó.
Thế nên lại vẽ thêm vài con dao, vài con rắn ngoài căn nhà, trên cây vẽ sợi dây thừng treo cổ, rồi tô nền trời thành màu đen, thêm cả một vầng trăng lạnh lẽo.