Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư

Chương 20: Vụ án rơi lầu



Cô giáo đeo kính thấy hơn chục người chúng tôi đều đã vẽ gần xong, liền đi từng bàn xem tranh. Xem xong, cô bắt đầu phân tích trạng thái tâm lý của từng người, chỉ ra nên làm thế nào để cải thiện tâm lý bản thân. Nghe mấy cô bạn “khủng long” sau khi được cô ấy giải thích xong thì đều há hốc miệng, rồi lấy tay che mặt thốt lên “chuẩn quá đi mất!”, tôi thấy mà nổi da gà.

Các chị gái ơi, trông các chị thế kia mà còn bày đặt làm điệu làm dáng?

Cô giáo đi đến bàn tôi, nhìn tờ giấy bị tôi tô vẽ loạn xạ. Một lúc lâu không nói gì, ánh mắt dừng lại ở sợi dây treo cổ tôi vẽ trên cây, khẽ hỏi:

“Đây là... xích đu à?”

Tôi nhìn cô, không biết phải trả lời thế nào, đành cười nói:

“Là xích đu đó, nhưng đôi khi... cũng dùng để treo cổ.”

Cô sững người, rồi chỉ vào căn nhà tôi vẽ trên giấy, nhẹ nhàng nói:

“Ngôi nhà tượng trưng cho nơi con người trưởng thành, phản chiếu cảm giác an toàn trong lòng. Nhân vật em vẽ là hình ảnh phản chiếu bản thân và sự toàn vẹn trong tính cách. Em vẽ người ở trong nhà, còn bên ngoài là đầy rẫy rắn độc, điều đó cho thấy em cảm thấy sợ hãi với thế giới bên ngoài, không có cảm giác an toàn, sợ bị tổn thương.”

Mẹ ơi, chuẩn dữ vậy? Tôi thực sự bất ngờ. Cô ấy lại chỉ vào cái cây tôi vẽ rồi nói:

“Cây tượng trưng cho cảm xúc, phản ánh trải nghiệm của bạn với môi trường xung quanh. Có thể em từng bị tổn thương về mặt tình cảm. Ngoài ra... nếu sau này gặp chuyện gì nghĩ không thông, có thể đến phòng tôi trò chuyện. Đừng tự nhốt mình trong một không gian chật hẹp như thế.”

Ngoài ra cái gì nữa? Sao đang nói thì dừng ngang? Không phải đang khiến người ta tò mò muốn c.h.ế.t sao? Tôi định mở miệng hỏi, thì chuông hết tiết vang lên, cô giáo chẳng cho tôi cơ hội mà đi mất. Cả phòng học lớn rất nhanh đã vắng bóng người, chỉ còn lại tôi ngồi đờ đẫn nhìn tờ giấy trước mặt.

Mãi về sau tôi mới biết, cái trò “nhà–cây–người” kia thực ra là một bài trắc nghiệm tâm lý nổi tiếng, thông qua những hình vẽ phản ánh tiềm thức để phân tích trạng thái tâm lý của con người, mà độ chính xác thì cao đến ngạc nhiên. Ai hứng thú có thể thử một lần, khá là thú vị. Đáng tiếc là vì sĩ diện, tôi chưa từng đến nói chuyện với cô giáo ấy, đến năm hai đại học thì cô đã chuyển trường.

Chớp mắt đã đến cuối tuần.

Tối thứ Bảy, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ bạn học cũ thời cấp ba – một cô gái tên Đổng San San. Hồi đó, đối phương là một người hoạt bát trong lớp học vẽ. Tôi không ngờ cô ấy cũng học ở Cáp Nhĩ Tân.

Lạ thật, sao cô ấy biết số điện thoại mới của tôi? Còn nói đã nửa năm không gặp bạn bè cũ, cuối tuần mời tôi qua trường chơi. Nghĩ thấy cũng đúng, nửa năm rồi chưa gặp lại ai, mà hôm nay tôi cũng rảnh, nên đồng ý.

Sáng Chủ Nhật, tôi bắt xe buýt đến trường cô ấy. Trường nằm ở phía bắc Cáp Nhĩ Tân, bên kia sông Tùng Hoa, một nơi khá hẻo lánh. Nhưng lại là khu tập trung nhiều trường đại học, được mệnh danh là “thành phố đại học” của Cáp Nhĩ Tân. Lúc này đã là mùa đông, cửa kính xe buýt phủ kín một lớp băng dày, chỉ lờ mờ nhìn thấy bên ngoài.

Từng đôi từng đôi sinh viên tay trong tay đi dạo phố, tôi nhìn mà không kìm được buột miệng rủa thầm:

“Lũ cẩu nam nữ này...”

Giờ nghĩ lại, lúc đó đúng là tôi mang tâm lý kiểu “ăn không được thì đạp cho hỏng”.

Nửa tiếng sau, tôi đến nơi. Vừa xuống xe nhìn quanh, tôi không khỏi trố mắt: Mẹ ơi, người ta đúng là đại học xịn xò! Hơn chục tòa nhà, cái gì cũng có, nhìn lại cái “căn cứ mỹ thuật XX” tội nghiệp của tôi chỉ có hai tòa nhà, đúng là số khổ mà.

Tôi gọi điện cho Đổng San San, bảo cô ấy tôi đến rồi, nhờ cô xuống đón. Không lâu sau, tôi thấy một bóng dáng quen quen đang đi về phía cổng trường. Nhìn thoáng qua thôi mà tôi phải thốt lên: thật đấy, cấp ba với đại học đúng là hai đẳng cấp. Trông... đẹp lên nhiều. Không đúng, phải nói là biết cách ăn mặc hơn.

Cô ấy đi đến gần cổng trường nhưng có vẻ không thấy tôi, đi lướt ngang qua luôn. Con nhỏ này chắc chắn bị cận nặng rồi, đứng gần thế mà không nhận ra tôi.

Dù sao thì gặp lại bạn cũ tôi cũng thấy vui, nên huýt một tiếng sáo, bắt chước kiểu đùa hồi cấp ba, tôi gọi to:

“Ê~~ em gái, không thấy đại ca à? Cười cái coi~~!”

Cô ấy quay lại, nhìn tôi sửng sốt như thể không nhận ra là ai. Bước đến gần mới kinh ngạc nói:

“Cậu là... Thôi Tác Phi? Trời ơi, bây giờ cậu thành ra thế này luôn à? Tớ nhận không ra thật đấy!”

Phải nói thật, giờ tôi trông đúng là hết thuốc chữa: tóc nhuộm xanh bù xù, mặc cái áo phao lôi thôi, móng út tay phải thì dài ngoằng trông phát khiếp. Nhìn chẳng khác gì mấy tên lêu lổng ngoài xã hội, khác xa hình tượng tôi hồi cấp ba – đúng kiểu “người không ra người, ma không ra ma”, nhận ra mới là lạ.

Tôi chỉ biết cười gượng, nói:

“Vừa nhìn là biết cậu sống ở nước ngoài rồi. Đây là phong cách ‘mix & match’ hot nhất năm 2006 đấy, hiểu không?”

Nghe tôi vẫn nói chuyện kiểu hài hước như hồi cấp ba, cô bạn bật cười:

“Thôi đi ông tướng, chắc gặp chuyện gì khó chịu đúng không? Đi nào, chị mời cậu đi ăn!”

Nói xong cũng chẳng ngại ngùng gì, khoác tay tôi kéo đi về phía căn-tin gần trường. Người đi đường nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác thường. Có lẽ họ tưởng chúng tôi là một cặp. Nhưng tôi nhìn ra rồi, ánh mắt đó không phải ngưỡng mộ gì đâu, mà là kiểu “bông cải ngon sao lại bị con heo nó phá thế kia”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ kiếp, chẳng qua là tôi ba ngày chưa gội đầu nên tóc hơi rối tí thôi mà! Cũng chỉ là hai tuần chưa giặt quần nên hơi bẩn xíu thôi mà! Có cần phải nhìn người ta như kiểu thấy rác thế không? Nếu không phải vì Đổng San San đang khoác tay tôi, tôi đã xông lên cho vài phát rồi.

Vào quán ăn, gọi món xong, biết tôi thích uống bia nên Đổng San San gọi thêm hai chai, ngồi uống cùng tôi. Cô chống cằm, quan sát tôi từ đầu đến chân một lượt, rồi cười hỏi:

“Sao giờ cậu thành ra thế này rồi? Nhìn mà thấy xót ruột giùm bạn cũ luôn đó.”

Tôi dốc cạn ly bia, thở dài, cười khổ nói:

“Nói ra thì dài dòng lắm…”

Tôi kể cho cô ấy nghe mọi chuyện xảy ra từ khi tôi bổ sung hồ sơ vào đại học đến tận bây giờ. Ban đầu Đổng San San nghe rất chăm chú, còn cười đùa theo, nhưng nghe càng nhiều, nụ cười trên mặt cô cũng dần tắt.

Kể xong, tôi lại gọi thêm hai chai bia. Lúc này tôi phát hiện ra Đổng San San đang nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ, giống như bản năng nữ tính trong cô đang trỗi dậy muốn vỗ về an ủi tôi vậy. Khiến tôi cũng cảm thấy hơi rờn rợn.

Cô ấy thở dài, nói:

“Cậu cũng thật là… khổ quá. Hai người các cậu đều là bạn tốt của tớ, nhưng chuyện này… chẳng thể trách ai cả. Tình cảm mà, vốn dĩ là như thế đó thôi.”

Tôi tất nhiên cũng hiểu rõ chuyện tình cảm vốn là như vậy, chẳng lẽ còn có thể thế nào nữa? Tìm Đỗ Phi Ngọc trả thù à? Đừng đùa. Vừa rót rượu, tôi vừa cười khổ nói:

“Đều là do tôi tự chuốc lấy, chẳng trách ai được... chắc là số phận thôi.”

Khoan đã, tôi vừa nói cái gì? “Số phận”? Chẳng lẽ thật sự là số? Tôi bỗng nhớ lại lời Cửu Thúc từng nói, người tu đạo mệnh phạm “ngũ tệ tam khuyết”. Chẳng lẽ đã ứng vào tôi rồi sao? Nhưng không đúng, theo lý mà nói: người già không vợ gọi là “goá”, già không chồng là “quả”, già mà không con là “độc”, trẻ không cha là “côi”, thân thể tàn tật là “tàn”. Còn ba thiếu là “tiền, mệnh, quyền” — tôi nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng khớp cái nào.

Phải nói thế này, khi con người gặp chuyện trớ trêu mà không cách nào giải thích bằng lẽ thường, họ thường đổ cho ma quỷ hay số mệnh. Nhưng trong cái vòng “số mệnh” tưởng chừng rõ ràng của tôi, giờ lại chẳng tìm được lời giải thích hợp lý nào. Cảm giác bất lực ấy, thật sự khó nói thành lời.

Tôi thực sự rất cảm kích Đổng San San. Đây là lần đầu tiên từ khi vào đại học tôi có thể nói hết lòng mình với ai đó, thật sự nhẹ nhõm đi nhiều.

Thôi kệ, chẳng muốn nghĩ nữa. Nói như kiểu người Đông Bắc hay nói: Muốn sao thì sao đi!

Cơm nước xong, Đổng San San dẫn tôi đi tham quan trường cô ấy. Hai đứa đi vòng quanh, tôi để ý thấy phía trước có một toà nhà đang thi công, trông rất cũ kỹ, chắc chuẩn bị tháo dỡ. Đổng San San nói, đó là khu nhà cũ của trường, sắp bị phá đi để xây hồ bơi.

Chuyện nhỏ như vậy vốn chẳng khiến tôi bận tâm, nhưng đúng lúc tôi xoay người định đi tiếp thì sau lưng bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh:

“Aaa——!!”

Tôi và Đổng San San giật mình quay lại thì thấy một công nhân từ tầng bảy của toà nhà cũ ngã xuống. Hai đứa đứng đờ ra, tận mắt chứng kiến một bi kịch vừa xảy ra.

Bạn từng thấy người c.h.ế.t chưa? Nói đến đây, tôi lại muốn hỏi mọi người một câu, tôi từng thấy rồi. Nói thật, lần đầu tiên tôi thấy xác chết, không hề sợ hãi. Đó là hồi cấp ba.

Vì mùa đông sáng rất muộn, khi tôi học lớp 11 phải đi học từ sớm bằng xe đạp, trên đường phải chạy ngang qua một cây cầu vượt. Tôi nhớ rất rõ, khi đó khoảng năm giờ sáng, tôi vội đến quán cháo gần trường mua sữa đậu nành nóng cho Đỗ Phi Ngọc. Khi ngang qua cầu vượt, tôi thấy có một cái bóng đen lờ mờ, hình như là người, đang... đu xích đu. Mà tôi thì ngốc thật, sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn, ai lại lên cầu vượt mà đu xích đu? Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, tiếp tục đi học.

Tối về ăn cơm, cha tôi kể sáng nay có người phát hiện một phụ nữ treo cổ c.h.ế.t ở cầu vượt.

Mẹ nó, tôi sực nhớ lại cái “người đu xích đu” ban sáng. Tới lúc đó mới thấy lạnh gáy, gió thốc qua cổ mà rợn cả người.

Quay trở lại hiện tại, tôi và Đổng San San vẫn đang đứng sững tại chỗ, lúc này đã có không ít sinh viên và công nhân tụ tập lại. Nói gì thì nói, “xem náo nhiệt” vốn là truyền thống vẻ vang của dân mình. Người công nhân kia chắc chắn không còn cứu nổi nữa, do trượt chân khi tháo kính nên rơi xuống đất. Cơ thể m.á.u me be bét, không ít nữ sinh vừa nhìn liền chạy đi nôn, trong đó có cả Đổng San San.

Tôi vội vàng vỗ lưng cô ấy trấn an. Cũng phải thôi, với hầu hết phụ nữ thì cảnh tượng như vậy quá sức chịu đựng, huống hồ gì vừa ăn uống no nê xong.

Một lúc sau, cô ấy ổn hơn, đứng dậy nói:

“Cậu nói xem, gì mà xui thế không biết. Nửa tháng mà c.h.ế.t hai người rồi, sau này ai còn dám đi qua đây vào buổi tối nữa?”

Hả? Nửa tháng c.h.ế.t hai người? Tôi hỏi chuyện gì xảy ra, cô ấy kể:

“Toà nhà cũ kia bắt đầu tháo dỡ từ nửa tháng trước, đúng ngày đó có người đầu tiên rơi từ tầng bảy xuống c.h.ế.t luôn. Làm cả trường xôn xao mấy ngày liền. Giờ tình hình mới yên được tí, lại có người c.h.ế.t nữa, cậu nói xem có phải tà ma không?”

Tôi nghe xong cũng thấy có gì đó không ổn. Lúc nãy vừa nhìn thấy toà nhà này, tôi đã có cảm giác là lạ, khó tả thành lời. Đổng San San vẫn đang lầm bầm than phiền, nhưng tôi không nghe rõ nữa, mà quay đầu nhìn lên tầng bảy.

Tôi thấy cái cửa sổ thứ hai từ trái sang, ở tầng bảy, có gì đó không đúng... như thể có thứ gì đó ở đó, nhưng lại không nhìn rõ được là gì. Có lẽ vì tôi từng học qua Tam Thanh thư nên trực giác mách bảo tôi rằng — chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com