Thì ra là đầu của Quản Vũ đang nhẹ nhàng tựa vào vai trái tôi ngủ thiếp đi.
Ban đầu tôi định gọi cô ấy dậy, nhưng nhìn gương mặt say ngủ kia, đột nhiên lại không nỡ.
Trong lòng chợt dấy lên một cảm xúc khó tả. Chẳng lẽ phần quyến rũ nhất trên cơ thể tôi chính là bờ vai này sao? Vậy mà đã có hai cô gái từng tựa lên đó: Đỗ Phi Ngọc đã từng vừa khóc vừa dựa vào, còn Quản Vũ thì lại ngủ thiếp đi trên đó. Chỉ khác là Quản Vũ không làm ướt vai tôi bằng nước mắt và nước mũi.
Dù sao thì, không thể phủ nhận đây là một tư thế khá mập mờ.
Tôi có thể cảm nhận rõ nhịp thở nhẹ nhàng của cô ấy, liếc mắt nhìn sang, cảnh vật bên trong cổ áo lại vô tình phơi bày rõ mồn một.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy nội y của con gái, tôi thề đấy. Cảm giác như đôi mắt tôi rơi hẳn vào trong áo cô ấy, không sao thoát ra được. Mẹ nó, tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ? Tôi đã có A Ngọc rồi mà! Tôi vội vàng quay mặt đi, nhắm chặt mắt lại — phi lễ chớ nhìn, tôi không thể phụ lòng A Ngọc được.
Nhưng ngay lập tức, trong đầu tôi lại vang lên một giọng nói: “Nhìn thêm lần nữa thôi… chỉ một lần nữa là được rồi…” Không cưỡng lại được sự cám dỗ, tôi quyết định thật đấy, chỉ nhìn thêm lần nữa thôi, rồi sẽ gọi Quản Vũ dậy, bảo cô ấy đừng ngủ như thế, kẻo cảm lạnh. Ừ, đúng, làm vậy đi.
Tôi mở mắt ra, lại một lần nữa tham lam ngắm nhìn "chốn thần bí" phía sau cổ áo Quản Vũ, và cái "nhìn một lần nữa" ấy kéo dài tận hơn mười phút.
Tôi — thằng không có chí khí này — bị cuốn vào đến mức mê mẩn. Mãi cho đến khi tàu lửa thông báo sắp đến ga Long Giang, tôi mới bừng tỉnh, vội vàng thu lại ánh mắt. Thở phào một cái, trong đầu thầm nghĩ: “Chắc Quản Vũ cỡ 34C đấy… Lần này đúng là lời to rồi.”
Tôi quay lại nhìn xem A Ngọc đã tỉnh chưa, ai ngờ vừa xoay đầu, liền bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của cô ấy.
Cô ấy đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đeo ba lô đứng ở lối đi nhìn tôi. Ánh mắt ấy không chỉ lạnh lùng mà còn thấp thoáng vẻ đau lòng. Khi thấy tôi nhìn lại, cô ấy liền quay đầu đi chỗ khác, rồi lặng lẽ xoay người rời bước.
Xong rồi! Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí!
Tôi vội vàng lay Quản Vũ tỉnh dậy, nhanh chóng xách túi đựng bản vẽ của mình rồi đuổi theo Đỗ Phi Ngọc. Tàu dừng lại, đám đông bắt đầu chen chúc xuống xe. Đến khi tôi vất vả len ra khỏi được đám người thì cô ấy đã bắt taxi đi mất, chỉ còn lại mình tôi đứng ngẩn ngơ trước cổng ga tàu.
Sau kỳ thi đại học, mọi người đều được nghỉ. Một tuần sau sẽ quay lại trường để ước lượng điểm thi và điền nguyện vọng vào đại học. Trong khoảng thời gian ấy, tôi gọi điện cho Đỗ Phi Ngọc không biết bao nhiêu lần, chỉ mong được giải thích rằng hôm đó chỉ là hiểu lầm. Nhưng cô ấy mãi không bắt máy. Đến lần gọi tiếp theo thì điện thoại đã tắt nguồn.
Về đến nhà, cả nhà đã chuẩn bị sẵn một bàn toàn những món tôi thích nhất: thịt viên xào chua ngọt, trứng xào cà chua, rau củ kho. Bố còn lấy bia từ tủ lạnh ra, nói rằng tôi thi xong rồi, muốn uống với tôi vài chai. Nhìn bàn thức ăn thịnh soạn ấy, không hiểu sao tôi chẳng thấy đói chút nào. Bỗng tôi nhận ra mẹ không có ở nhà, liền hỏi bố:
“Mẹ đâu rồi ạ?”
Bố không trả lời ngay, chỉ uống một ngụm rượu trắng, sau đó móc từ túi ra một tờ giấy đưa cho tôi. Tôi cầm lấy. Năm chữ in đậm đập ngay vào mắt tôi:
ĐƠN XIN LY HÔN
Gì cơ? Ly hôn á? Không thể nào! Tuy mẹ và bố tôi vẫn thường ba hôm cãi nhỏ, năm hôm cãi to, nhưng cũng đâu đến mức phải ly hôn? Hơn nữa, chuyện này lại xảy ra đúng trong hai ngày tôi đi thi đại học? Không thể tin nổi! Tôi lập tức bật dậy, lớn tiếng hỏi bố rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Bố bảo tôi ngồi xuống rồi từ từ kể. Thì ra từ lâu bố mẹ đã không còn tình cảm gì nữa, nhưng vì tôi nên cả hai vẫn cố gắng duy trì cái gia đình vốn đã chẳng còn hạnh phúc này. Thực ra họ đã quyết định ly hôn từ một tháng trước rồi, chỉ là sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của tôi nên cố gắng đợi đến khi tôi thi xong mới ký giấy.
Nghe đến đó, tôi không kìm được hét lên:
“Vậy sao bố lại dễ dàng để mẹ đi như thế? Sao không giữ mẹ lại?!”
Trong lòng tôi vốn đã rối loạn, giờ lại thêm tin xấu dồn dập, ai mà chịu nổi? Nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của bố, ông bỗng ngửa cổ uống cạn ly rượu, rồi nói với tôi:
“Bà ấy… từ lâu đã có người khác rồi.”
Tôi lặng người. Không còn lời nào để nói, cũng chẳng còn chút tức giận nào. Tối hôm đó nằm trên giường, đã hơn bốn giờ sáng mà tôi vẫn chưa thể ngủ nổi. Nghe xong câu nói ấy của bố, tôi cũng không còn oán trách ông nữa. Bố không sai, ông cũng là người bị tổn thương. Mẹ tôi cũng không sai, ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.
Vậy thì... có phải tôi đã sai? Tôi sai ở chỗ nào?
Tôi châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, không nhả khói ra mà nuốt thẳng vào bụng.
Cái cảm giác cay nồng nơi phổi khiến tôi thấy như dễ chịu hơn một chút. Trong đầu không ngừng tua lại tất cả những gì vừa xảy ra trong vài ngày qua. Chuyện nào chuyện nấy cũng đủ sức khiến tôi sụp đổ. Tôi từng nghĩ cuộc sống phải tràn đầy ánh nắng, nhưng khi mở mắt ra lúc này, trước mặt tôi chỉ toàn là một màu đen thăm thẳm.
Vậy ánh sáng của tôi... ở đâu?
Tôi đã từng thề rằng, sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì tôi trân quý rời xa tôi nữa.
Nhưng… mình thật sự làm được không?
Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi nghi ngờ chính bản thân mình.
Tôi không biết tuần đó đã trôi qua như thế nào. Tôi không gọi điện cho mẹ, vì tôi biết… tất cả đều vô ích. Điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng an ủi bố. Mãi đến tối Chủ nhật, tôi mới sực nhớ ra — ngày mai phải đến trường điền nguyện vọng, chợt nhớ rằng… có lẽ mình lại làm bố thất vọng một lần nữa, cũng mới nhớ ra… Đỗ Phi Ngọc vẫn còn đang giận tôi.
Tôi là người đến trường cuối cùng. Lúc có mặt thì hầu hết mọi người đã điền xong nguyện vọng và rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đỗ Phi Ngọc cũng vậy — đúng như tôi đoán.
Vì giờ đây tôi hoàn toàn không còn tâm trí và sức lực để giải thích với cô ấy. Tôi chỉ cần xem cô ấy đăng ký những nguyện vọng gì rồi điền y chang như vậy là được. Đợi đến khi cùng đến được Cáp Nhĩ Tân rồi giải thích cũng chưa muộn. Còn thi đỗ hay không… tính sau đi.
Chuyện gì cũng để sau đi! Giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi!
Nửa tháng sau, kết quả thi công bố. Mặc dù tôi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi nghe tổng điểm của mình chỉ có 379, tôi vẫn cảm thấy bị đả kích nặng nề. Đỗ Phi Ngọc như mong muốn, đậu vào ngôi trường cô ấy yêu thích. Còn tôi, không nằm ngoài dự đoán, trượt đại học.
Buổi tối hôm đó, tôi gọi điện cho Đỗ Phi Ngọc. Không ngờ cô ấy lại nghe máy.
Tôi nói:
"Chúc mừng cậu thi đậu đại học."
Cô ấy chỉ đáp một câu:
"Mười tháng sau, sáng mùng 10, tớ sẽ đi."
Nói xong, chưa để tôi kịp phản ứng, cô ấy đã cúp máy.
Đây là ý gì? Tôi suy nghĩ mãi.
Tôi cảm thấy… mình vẫn còn hy vọng.
Chắc cô ấy đã tha thứ cho tôi rồi.
Đúng vậy, tôi vẫn còn hy vọng. Vẫn còn một lần đăng ký nguyện vọng bổ sung nữa.
Sáng hôm sau tôi chạy tới trường, tra danh sách các trường xét tuyển bổ sung.
Với điểm số của tôi, thực ra vẫn còn khá nhiều trường có thể vào được. Đúng là ở Cáp Nhĩ Tân chỉ có một trường đang tuyển, nhưng không phải ngôi trường của Đỗ Phi Ngọc, mà là một phân hiệu của một học viện mỹ thuật. Không sao, chỉ cần ở Cáp Nhĩ Tân là được.
Tôi có thể ngày nào cũng đến gặp cô ấy. Không cần nghĩ nhiều nữa, chính là trường này!
Tôi quyết tâm, điền xong nguyện vọng bổ sung. Trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi được một chút.
Phải nói rằng, bố tôi thật sự là một người tốt với tôi. Tính cách tôi rất giống ông — hiền lành, dễ tính. Bố nói với tôi:
"Con học ở đâu không quan trọng, quan trọng là sống cho tử tế, làm người đàng hoàng."
Tôi kể cho ông nghe chuyện giữa tôi và Đỗ Phi Ngọc. Bố nghe xong không nói gì nhiều, chỉ đáp:
"Con cũng đã lớn rồi, mọi chuyện đều có quyền tự mình lựa chọn, chỉ cần đừng hối hận là được."
Sáng mùng 10, tôi dậy thật sớm đến ga tàu. Chuyến tàu đi Cáp Nhĩ Tân khởi hành lúc hơn 6 giờ sáng. Ga tàu đông nghẹt người.
Giữa đám đông chen chúc, tôi nhìn thấy Đỗ Phi Ngọc đang đeo balo, xung quanh là rất nhiều người thân đến tiễn cô ấy.
Tôi không bước tới.
Tàu đến, bắt đầu kiểm soát vé.
Tôi nhìn cô ấy bước ra khỏi cửa soát vé, liền vội chạy đến cửa sổ phòng chờ, dõi mắt ra bên ngoài.
Cô ấy vừa bước ra khỏi cổng thì rẽ sang phải, đi ngang qua cửa sổ nơi tôi đứng.
Cô ấy nhìn thấy tôi, tôi nhìn cô ấy — mắt đã đỏ hoe — dùng ngón tay viết lên mặt kính một chữ: “Đợi”.
Đỗ Phi Ngọc mỉm cười nhẹ một cái… rồi lên tàu.
Trong ký ức của tôi, đó là lần cuối cùng tôi thấy cô ấy cười.