Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư

Chương 16: Trời vực cách biệt



Cái gì cơ?!

Tôi nhìn giám thị, xác định là đang nói với mình, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau lưng.

Nhưng tôi là ai chứ? Một kẻ ngay cả sống c.h.ế.t cũng từng trải qua, chẳng lẽ lại c.h.ế.t đuối ở cái chỗ ao tù nước đọng này?

Tôi cố giữ vẻ mặt tỉnh bơ, trả lời:

“Không có gì, chỉ là một tờ giấy lau mồ hôi thôi ạ.”

Hiển nhiên, cô giám thị này đang trong độ tuổi tiền mãn kinh đầy rối loạn, chẳng tin lời tôi lấy nửa chữ.

Đối phương tiếp tục nói:

“Lấy ra ngay, không thì tôi đuổi cậu ra khỏi phòng thi bây giờ!”

Chẳng lẽ lần này thật sự tiêu rồi sao?

Lúc này tôi cũng chẳng dám cãi lại, đành rút tờ “giấy” trong tay đưa ra.

Giám thị mở ra xem, đúng là chỉ là một tờ giấy vàng bình thường, bên trên dùng bút lông viết ngay ngắn hơn chục chữ "Khẩu" (口).

Vì không phải phao hay đáp án, nên cô cũng chẳng nói gì thêm.

Tôi thầm nghĩ: Xem xong rồi thì đưa lại cho tôi đi, đồ đàn bà đáng ghét.

Ai ngờ bà cô này lại liếc tôi một cái bằng ánh mắt cực kỳ trịch thượng, rồi nói:

“Định truyền giấy à? Tịch thu. Nếu bị phát hiện lần hai sẽ tính là gian lận, đuổi ra khỏi phòng!”

Nói xong thì lắc m.ô.n.g quay về bục giảng, chẳng thèm cho tôi cơ hội giải thích.

Chính cái câu "tịch thu" ấy suýt khiến tôi đái luôn ra quần.

Xong rồi. Lần này tiêu thật rồi.

Tôi đờ đẫn nhìn xuống đề thi trên bàn —

Câu 1 phần toán trắc nghiệm: Cho hai tập hợp M và N đều là tập số thực R, ánh xạ f: M → N, ánh xạ phần tử x của tập M tới phần tử lg(1 + x²) của tập N. Khi đó, tập hợp các phần tử x mà ảnh của chúng dưới ánh xạ f là 1 là tập hợp nào?”

Má ơi, tôi biết mẹ gì đâu!!!

Đây là cái khỉ gì vậy? Đang giải mật mã à???

Tôi từ lớp 8 đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật trong giờ toán rồi.

Giờ đã học xong lớp 12, nhìn những thứ này không khác gì đang đọc chữ ngoài hành tinh cả.

Vui quá hóa buồn — tôi lại thấy muốn khóc rồi đây này.

Đầu óc trống rỗng, tôi ngồi đực ra như thế cho đến gần cuối giờ làm bài.

Cảm thấy mình nên làm gì đó, tôi liền cầm bút lên, tất cả các câu trắc nghiệm phía sau đều tô đáp án "C".

Dù gì thì suốt mấy năm qua, tôi làm học sinh đội sổ cũng không phải vô ích — đây là kiểu ám thị tâm lý đấy.

Những thằng ra đề, không hiểu vì lý do gì, rất hay để đáp án đúng vào "C".

Tôi liếc nhìn hai giám thị một cái, hai câu trống cuối cùng tô thêm "B" —

Coi như tặng riêng hai chị trung niên thân yêu một món quà chia tay nho nhỏ.

Đây chính là kinh nghiệm xương m.á.u mấy năm trời của tôi:

Nếu vận khí tốt, thì phần trắc nghiệm 30 điểm cũng có thể kiếm được 23–24 điểm.

Nhưng toàn bộ bài thi, chắc chắn chỉ được có bấy nhiêu điểm mà thôi.

Sau môn Toán là tiếng Anh.

Lúc này tâm trạng của tôi đã tụt đến tận đáy.

Bài thi bắt đầu với phần nghe, nghe thế nào cũng giống tụng kinh.

May mà phần trắc nghiệm của môn tiếng Anh khá nhiều, mà có trắc nghiệm thì anh đây còn có cơ hội gỡ điểm.

Vừa tô liên tục các đáp án “C” vào các ô tròn, tôi vừa nhớ lại lời sáng nay thầy Trương nói:

“Em đây là kiểu buông xuôi mặc kệ đời rồi hả?”

Tôi khóc rồi. Mẹ kiếp, thầy Trương, đúng là nói chuẩn không cần chỉnh.

Thi xong tiếng Anh là đến Văn.

Môn này đối với một người Trung Quốc như tôi thì cũng coi như không quá khó, chỉ cần có tí đầu óc là ít nhất cũng kiếm được hơn 40 điểm.

Dù sao thì tôi cũng viết văn không đến nỗi tệ, nên nuốt nước mắt mà hoàn thành bài viết, sau đó nộp bài.

Tất cả đã kết thúc. Kỳ thi đại học đã chấm dứt.

Tôi không nhớ rõ mình đã bước ra khỏi phòng thi như thế nào, chỉ biết lúc bước ra khỏi tòa nhà dạy học thì…

Ánh mặt trời chói chang đến mẹ nó muốn mù mắt, bầu trời thì xanh đến mức mẹ nó không tưởng, tôi lại có cảm giác như thể vừa xuyên không từ một thế giới khác trở về hiện tại.

Giờ ăn trưa, đám bạn trong lớp vẽ của tôi bắt đầu ríu rít, nào là:

“Cuối cùng cũng qua được ba năm sống dở c.h.ế.t dở rồi!”

“Lần này đề dễ ghê luôn!”

Chỉ có tôi là cúi đầu im lặng, cảm giác như từng lời nói của họ đều như những lưỡi d.a.o cứa thẳng vào tim tôi.

Đỗ Phi Ngọc nhìn bộ dạng của tôi, cũng đoán ra được vài phần.

Ban đầu cô ấy thi xong rất nhẹ nhàng, tâm trạng cũng khá tốt, nhưng lúc này trông cô ấy hình như cũng chẳng vui vẻ gì.

Tôi không rõ là vì cô ấy đang lo lắng cho tôi, hay là cô ấy cũng thi không như ý?

Chúng tôi bắt chuyến tàu về Long Giang lúc 5 giờ chiều.

Sau khi ăn trưa xong, quay lại khách sạn thu dọn đồ đạc, tôi bắt đầu ngồi đờ người ra.

Chẳng lẽ tương lai của tôi cứ thế là kết thúc rồi sao?

Không thể nào. Không thể kết thúc như vậy được.

Tính cả điểm môn năng khiếu, chắc vẫn còn hy vọng đậu vào trường ở Cáp Nhĩ Tân.

Chắc là được. Chắc chắn là được.

Tôi vừa ngồi đờ ra đó, vừa nghe tiếng đám bạn trong phòng bên vui vẻ la hét, xả hơi sau kỳ thi.

Cả buổi chiều tôi chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ suy nghĩ về cuộc đời.

5 giờ 20, tàu khởi hành.

Lúc ngồi trên tàu, tôi mới nhận ra:

Cái tâm trạng khi đến và lúc trở về… thật sự là khác nhau một trời một vực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tàu chạy không nhanh không chậm, đám bạn xung quanh tôi bắt đầu lấy bài ra chơi bài “bảo hoàng”.

Đỗ Phi Ngọc thấy ồn quá bèn chuyển sang hàng ghế bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lúc sau, tôi cũng thấy ồn quá, muốn tìm chút yên tĩnh, bèn đứng dậy, tìm một ghế trống sát cửa sổ rồi ngồi xuống.

Nhìn ra cửa sổ, phong cảnh bên ngoài cứ liên tục thay đổi…

Mặt trời vừa mới lặn, ánh hoàng hôn phủ lên những hàng cây xanh mát và đồng cỏ một lớp ánh sáng hồng nhạt.

Cảm giác thật bình yên đến lạ.

Giữa khung cảnh ấy, tôi bỗng thấy hận bản thân, hận mình muốn ngửa mặt gào lên với trời xanh, mà lại không đủ dũng khí để làm vậy.

Dù đã từng trải qua sinh tử, biết được thế giới bên kia ra sao, nhưng ở cái xã hội thực tại này, tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc con nhỏ bé.

Tôi chẳng thay đổi được gì.

Tôi hiểu rồi — sức người vĩnh viễn không thể chống lại ý trời.

Giống như lần này, rõ ràng là chắc chắn trong tay rồi, vậy mà vẫn xảy ra biến cố.

Điều này rốt cuộc chứng minh điều gì?

Là định mệnh sao?

Tương lai rồi sẽ ra sao?

Tôi phải làm gì tiếp theo?

Đang ngồi thẫn thờ thì bỗng có một giọng nói êm dịu, trong trẻo vang bên tai tôi:

“Sao cậu lại ngồi một mình ở đây vậy?”

Sao giọng này nghe quen quá vậy!?

Tôi sực nhớ ra — lúc hồn tôi quay về dương gian, cũng từng nghe thấy giọng này…Là Quản Vũ!

Khoan đã, Quản Vũ sao lại đến nói chuyện với tôi?

Chẳng lẽ…

Khốn nạn, đừng nói là tôi vẫn đang trên đường hồn về nha!!!

Có lẽ là bị dọa sợ thật rồi, tôi không dám quay đầu lại, chỉ khẽ gật đầu, lắp bắp nói:

“Ờ… tôi… tôi thấy hơi không khỏe…”

Một bóng hình uyển chuyển ngồi xuống bên cạnh tôi.

Quả nhiên là Quản Vũ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chắc do đầu óc tôi loạn quá, suy nghĩ lung tung thôi.

Dù gì tôi cũng đã quay lại trần thế hơn một năm rưỡi rồi mà.

Quản Vũ vẫn xinh đẹp như vậy, thật sự là thế. Đặc biệt là đôi mắt to tròn, đuôi mắt hơi xếch lên, ẩn chứa một vẻ quyến rũ khó tả.

 

Cô ấy tưởng tôi đang thở dài, liền hỏi:

“Thi không tốt à?”

Tôi chỉ gật đầu.

Xem ra bạn trai cô ấy không ngồi cùng toa tàu này.

Nhưng cô lại chạy sang nói chuyện với tôi làm gì?

An ủi tôi sao?

Thấy tôi cứ ngẩn người nhìn cô, Quản Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, nói khẽ:

“Cậu tên là Thôi Tác Phi, đúng không? Suốt ba năm học cấp ba cùng lớp, tớ luôn nghĩ cậu là một người khá thú vị. Lúc nào cũng lạc quan,

nhưng sao bây giờ gặp chút chuyện thôi đã như biến thành người khác vậy?”

Tôi im lặng.

Đúng vậy.

Chính cô ấy đã khiến tôi lặng im.

Tôi cũng không biết nên nói gì.

Cô ấy nhìn tôi một lúc, rồi vỗ nhẹ lên vai tôi, cười bảo:

“Cố gắng lên nhé. Chỉ cần còn thở, thì nhất định sẽ còn hy vọng.”

Chẳng phải đó là câu tôi hay nói sao?

Sao cô ấy cũng biết?

Nhưng không hiểu vì sao, nghe từ miệng cô nói ra lại khiến lòng tôi dịu lại rất nhiều.

Tôi cười khổ rồi nói:

“Sao cậu lại sang đây ngồi vậy? Không sợ bạn trai cậu ghen à?”

Quản Vũ vừa chỉnh lại cổ áo sơ mi, vừa nói:

“Anh ta á? Chắc đang ở toa khác tán tỉnh mấy cô em nào đó rồi. Sao vậy? Cậu có ý định gì hả?”

Có lẽ do trong toa khá ngột ngạt, cô ấy cởi một nút áo dưới cổ, từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh.

Cảnh tượng đó khiến tôi không khỏi nhớ lại cái đêm trên đường hồn về, cái đêm đầy ám ảnh và kích thích ấy. Tôi nuốt một ngụm nước bọt,

trêu:

“Tôi sợ bạn trai cậu đánh thôi.”

Cô ấy liếc tôi một cái đầy ý nhị.

Cũng có thể gọi là liếc mắt đưa tình, hoặc “truyền tình qua ánh mắt” trong truyền thuyết cũng được.

Câu chuyện dần cởi mở, khoảng cách giữa chúng tôi như được rút ngắn lại.

Chúng tôi nói chuyện linh tinh không đầu không đuôi, nhưng cũng chính vì thế mà tôi tạm thời quên đi nỗi buồn thi cử.

Tuy vậy, tôi vẫn không quên Đỗ Phi Ngọc đang ngủ ở hàng ghế phía trước.

Tôi biết — có những chuyện nên làm, và có những chuyện tuyệt đối không nên làm.

Vì vậy, dù nói chuyện với Quản Vũ, tôi cũng không hề có ý đồ gì vượt quá giới hạn.

Cứ như vậy, nói mãi rồi… tôi ngủ quên lúc nào không hay.

Khi mở mắt ra, tàu còn khoảng nửa tiếng nữa là về đến nhà.

Tôi muốn duỗi tay vươn vai cho thoải mái, nhưng rồi phát hiện vai trái của tôi có gì đó... không ổn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com