Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư

Chương 15: Vui quá hóa buồn



Thì ra còn có loại bùa tiện dụng đến mức này!

Sau khi ghi nhớ khẩu quyết và cách viết bùa, tôi vui mừng khôn xiết.

Tất nhiên, Cửu Thúc bắt tôi thề chỉ dùng một lần, sau này tuyệt đối không được tái phạm.

Cũng may tôi không phải kẻ tham lam, dùng một lần là đủ rồi.

Nghĩ đến khuôn mặt của Đỗ Phi Ngọc, tôi lại càng thêm quyết tâm, tôi đã hứa sẽ đến Cáp Nhĩ Tân cùng cô ấy.

Một thằng đàn ông đã hứa thì phải làm cho bằng được.

Cho dù là lời hứa với A Ngọc hay lời dặn của Cửu Thúc, tôi đều phải giữ trọn.

Cũng không rõ từ lúc nào mình lại bắt đầu kiên trì và chấp nhất như vậy, có thể là vì đã từng đối diện với cái chết, nên mới hiểu cần phải trân trọng mọi thứ trước mắt.

Có lẽ tôi không muốn để lại bất kỳ điều gì phải hối tiếc nữa.

Tạ ơn Cửu Thúc xong, lúc đó đã gần hết giờ Sửu (1–3h sáng). Tôi chào tạm biệt ông, nói sẽ quay lại thăm khi có dịp.

Cửu Thúc lại thở dài và dặn:

“Phải siêng năng tu luyện, đừng lạc vào đường tà. Làm việc gì cũng phải xứng với lương tâm, biết không?”

Tôi đáp:

“Con hiểu rồi sư phụ, người cứ yên tâm.”

Nói rồi tôi dùng tay áo lau khô mặt gương, cất gương đi hân hoan chạy một mạch về nhà.

Hôm sau tôi liền vẽ xong lá bùa, trong nửa tháng tiếp theo cày sạch đống sách tham khảo và đề luyện mà mượn được.

Sau đó thử nghiệm dùng bùa, quả nhiên hiệu nghiệm, chỉ cần nhìn đề bài, đáp án lập tức hiện ra trong đầu.

Tôi nhìn đạo “Thập Lục Khẩu Tỉnh Thần Hóa Lực Phù” trong tay, cảm thán không thôi:

“Cái này mà còn gọi là bùa sao? Đây là giấy báo đỗ đại học bản thần kỳ đấy chứ còn gì nữa!”

Tuần cuối cùng trước kỳ thi, nhìn đám bạn học quanh mình mắt đỏ ngầu vì học, có đứa còn mua đủ thứ công nghệ cao để gian lận (năm tôi học lớp 12, mấy cái tai nghe Bluetooth vẫn được coi là hàng công nghệ cao!), lòng tôi trào dâng một niềm kiêu hãnh.

Tôi vừa nghĩ vừa cười khẩy trong bụng:

“Đám người ngu ngốc này, còn định dùng mấy món đồ dỏm đó để gian lận? Nói cho các người biết — gạch thì phá võ công, d.a.o mác thì phá nội lực! Không biết là mỗi phòng thi đều lắp thiết bị dò sóng à? Lần thi đại học này, chắc chỉ có ông đây là có thần bùa bảo hộ, thủ đoạn vô song, thiên hạ vô địch!! Wahahahaha!!!”

“Cười ngu cái gì đấy!?”

Sau gáy bất ngờ bị Đỗ Phi Ngọc tát một cái.

Có lẽ vì tôi đang quá đắc ý mà quên mất giờ này vẫn đang trong tiết tự học, tôi xoa xoa sau đầu, cười nói không có gì. Rồi lại tiếp tục giả vờ chăm chú học cùng cô ấy.

Cô ấy viết bài được một lúc thì bỗng nhiên đặt bút xuống, nói với tôi:

“Nếu cậu không đỗ đại học, chúng ta chia tay.” Nói xong, lại tiếp tục ôn bài như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi nhìn cô nàng này, trong lòng thầm nghĩ:Xem ra cô ấy cũng khá quan tâm đến mình đấy chứ, dùng cách này để cổ vũ mình hả? Hề hề hề…

A Ngọc ơi, cậu đánh giá thấp người đàn ông của cậu rồi. Nếu không phải vì trong lòng có cậu, thì cho dù là Thanh Hoa hay Bắc Đại, anh đây cũng có thể ra vào tùy ý! Nhưng vì đã hứa nhất định sẽ cùng học đại học, nên cứ chờ mà xem đi! Ha ha!

Một tuần sau, vì thị trấn nhỏ của bọn tôi không có điểm thi, thầy Giả và thầy Trương dẫn cả lớp bắt tàu đi lên thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ.

Tề Tề Cáp Nhĩ là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc, giáp Nội Mông và Cát Lâm.

Tên “Tề Tề Cáp Nhĩ” bắt nguồn từ tiếng Đạt Oát Nhĩ, có nghĩa là “biên giới” hoặc “thảo nguyên tự nhiên”.

Tên cổ của nó là “Bộc Khuê”, mang nghĩa “may mắn”.

Nơi đây nổi tiếng với khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia Trát Long, là quê hương của sếu đầu đỏ quý hiếm, vì thế còn được mệnh danh là “thành phố của loài hạc”.

Vì chúng tôi thuộc khối nghệ thuật, nên kỳ thi đại học sẽ chia làm hai phần: Trước tiên là thi chuyên môn, sau đó mới đến thi văn hóa.

Cả hai phần đều tổ chức tại điểm thi trong trường Đại học Tề Tề Cáp Nhĩ, tổng cộng trong hai ngày.

Bọn tôi đến nơi vào đêm trước ngày thi, nên sẽ phải ở lại đây hai đêm một ngày.

Đeo túi đựng tranh và hộp đựng dụng cụ vẽ, bọn tôi trông chẳng khác gì thí sinh xưa kia khăn gói lên kinh ứng thí.

Ngày hôm sau thi chuyên ngành.

Vì ai cũng đã học vẽ hai đến ba năm, nên thực lực tương đương, không mấy hồi hộp.

Sau khi phát số báo danh và vào phòng thi, đề bài là thiết kế logo.

Hề hề, trò này không làm khó được tôi đâu.

Thiết kế logo thì quan trọng nhất là sự đơn giản, vừa nhìn đã nhớ, thế mới là đỉnh cao.

Ví dụ nhé — tôi hỏi:

“Cái logo hình dấu móc ấy là thương hiệu gì?”

Chắc chắn bạn nghĩ ngay được ra hãng nào đúng không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi ngậm bút marker trong miệng, đầu óc nghĩ ngợi:

“Vẽ cái gì đây ta…?”

Mắt tôi đảo quanh một vòng — có rồi!

Dù gì mình cũng là người học đạo, vậy thì dùng hình Thái Cực làm gốc rồi biến tấu thành logo đi!

Đừng coi thường hình Thái Cực này.

Đừng nghĩ nó tầm thường — tôi có thể nói chắc với bạn rằng: đây là một trong những di sản văn hóa vĩ đại nhất mà tổ tiên để lại.

Nói lớn thì, nó là hình ảnh nền tảng để nghiên cứu nguyên lý Kinh Dịch, hàm chứa quy luật vận hành của trời đất vạn vật.

Có người gọi nó là mô hình của vũ trụ, ngọn đèn của khoa học.

Nói nhỏ thì, nó cũng nuôi sống cả đám người làm nghề “ăn nghệ thuật” như tụi tôi.

Hình âm dương ngư tượng trưng cho sự tương hỗ của âm dương, sinh sôi bất tận.

Không biết có bao nhiêu logo nổi tiếng được lấy cảm hứng từ hình này.

Ngay cả con dấu mà chúng ta dùng hằng ngày cũng dựa vào nó, cá âm là lõm, cá dương là nổi, hai kiểu khắc dấu “âm khắc” và “dương khắc” cũng bắt nguồn từ đây.

Nói làm là làm ngay.

Tôi lấy compa ra, vẽ hình âm dương theo bố cục hình học cơ bản, sau đó dùng bút chì biến tấu và phóng đại nghệ thuật.

Lại pha màu nước, dùng thước tam giác tô đều trong từng mảng hình.

Cuối cùng, tôi dùng bút mực đen vẽ nét viền sắc sảo.

Xong xuôi!

Tôi dán số báo danh và viết tên, sau đó ngẩng đầu rời khỏi phòng thi một cách đắc thắng.

Sáng hôm sau, mọi người trong phòng vẽ đều căng thẳng chưa từng thấy, tất nhiên, trừ kẻ hèn này — chính là tại hạ đây. Wahaha~ tôi nhìn đám người đang chật vật khốn khổ kia mà không khỏi sinh ra một cảm giác hả hê:

“Cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào gọi là tiểu nhân đắc chí rồi.

Đại khái chính là để chỉ mấy đứa kiểu tôi đây!”

Phải nói thật yếu tố khiến người ta thi trượt nhiều nhất trong kỳ thi đại học chính là áp lực tâm lý, điều này là hoàn toàn đúng.

Ai từng trải qua kỳ thi này đều biết, có một loại áp lực vô hình đè nặng, đặc biệt là với những môn mình không giỏi, đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Nhưng với tôi, người đã biết trước kết quả thì áp lực gần như bằng không.

Thế là tôi ung dung ngồi trên xe buýt, nghêu ngao hát một bài ca vui vẻ, thể hiện tấm lòng tán tụng với non sông gấm vóc của Tổ quốc vĩ đại.

Đỗ Phi Ngọc ngồi cạnh tôi đang chăm chú ôn bài, nghe tôi hát thì đặt sách xuống, trừng mắt nhìn tôi một cái.

Dương Húc ngồi hàng ghế phía trước, quay đầu hỏi tôi:

“Ê, có phải căng thẳng quá hóa điên rồi không đấy?”

Thầy Trương ngồi ghế sau cũng cất tiếng:

“Em đây là kiểu vỡ bình buông bỏ hả?”

Hạng phàm phu tục tử, ta khinh thường các ngươi!

Lúc này trong đầu tôi toàn là những hình ảnh tươi đẹp về đời sống đại học tại Cáp Nhĩ Tân.

Mùa đông thì cầm ly sữa đậu nành nóng hổi đưa đến ký túc xá cho A Ngọc, mùa hè thì chờ dưới ký túc xá nữ đợi cô ấy xuống đi hẹn hò, còn có thể ngắm nhìn các chị khóa trên năm hai, năm ba diện váy ngắn và tất da đầy thân thiện đáng yêu.

Sau đó lại dắt A Ngọc đến bờ sông Tùng Hoa ngắm hoàng hôn.

Nhất định phải cố tình lỡ chuyến xe cuối, như vậy mới có thể cùng A Ngọc ngủ lại bên ngoài, wahaha~ biết đâu còn thoát khỏi thân phận trai tân suốt gần hai mươi năm này nữa chứ!

Ôi cuộc sống, thật là tươi đẹp biết bao!!

Đang say sưa mộng tưởng về cuộc sống đại học màu hồng, thì xe cũng đã đến cổng trường thi.

Sau khi thầy Giả và thầy Trương nhắc lại những lời dặn dò giống hôm qua, chúng tôi lần lượt bước về các phòng thi của mình.

Tôi quay sang nhìn Đỗ Phi Ngọc, giơ tay ra dấu chiến thắng, rồi hai tay đút túi nghênh ngang bước vào phòng thi.

Đối với học sinh khối nghệ thuật, bài thi văn hóa chỉ có ba môn cơ bản nhất: Toán, Ngữ văn, và tiếng Anh — những môn mà từ bé đến lớn đã học.

Sau khi hai giám thị nói xong những lưu ý cần thiết, bắt đầu phát đề thi.

He he he tôi đã nắm chặt tờ lá bùa trong tay, thầm nghĩ:

“Cuộc sống tươi đẹp đang đợi ta phía trước! Anh đây đến rồi!!”

Nhưng lại đâu biết rằng — bi kịch sắp ập đến.

Khi đề được phát tới tay, một bà giám thị để ý thấy tôi cười ngờ nghệch, liền liếc nhìn tôi mấy cái.

Bà ta bỗng lên tiếng:

“Trong tay cậu đang nắm cái gì đấy? Đưa ra đây.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com