Thi Trường Uyên hôn tay Lâm Linh, mang theo xúc cảm nóng bỏng như muốn đốt cháy y.
Lâm Linh ngồi cạnh giường, nghiêng đầu làm mũ miện rơi xuống giường, sau đó sà vào lòng Thi Trường Uyên.
Y vòng tay qua cổ Thi Trường Uyên, ngồi trong lòng hắn rồi ngẩng mặt hôn hắn.
Trong lúc răng môi quấn quýt, Thi Trường Uyên nghe thấy một câu nói đứt quãng nhưng hết sức rõ ràng và kiên định.
Nấm nhỏ của hắn nói——
"Ta cũng chỉ thuộc về ngươi thôi."
Có lẽ Lâm Linh thật sự bị mê hoặc nên hôm sau thức giấc, bi kịch xảy ra ở suối nước nóng lại tái diễn, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Cây nấm cảm thấy mình bị lừa gạt. Rõ ràng đã nói làm nhẹ một chút, kết quả lại thô bạo như muốn nuốt chửng nấm vào bụng.
"Ta không tin lời ngươi nữa đâu!" Lâm Linh đoán mình lại phải nằm liệt giường mấy ngày nên hết sức tức giận.
"Linh Linh đừng giận mà." Thi Trường Uyên ngồi cạnh giường Lâm Linh, kiên nhẫn dỗ dành: "Ngày mai trẫm dẫn Linh Linh đi chơi nhé?"
"Đi chơi?"
Lâm Linh lập tức phấn chấn, không đoái hoài gì đến tay chân đau nhức nữa mà bật dậy nhìn Thi Trường Uyên: "Hôm nay đi không được sao?"
Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh tràn đầy sức sống thì cười khẽ: "Ồ, chân không đau, không biến thành nấm tàn phế, không cần nằm liệt giường ba ngày nữa à?"
Đây chính là lời Lâm Linh nói lúc nãy, y cực lực lên án Thi Trường Uyên, nước mắt lưng tròng, than thở khóc lóc khiến người ta đau lòng.
"Ta, ý ta là, ý ta là......" Lâm Linh đuối lý ấp úng. Mặc dù y hơi phóng đại nhưng cũng chỉ nghĩ cho mạng nhỏ của mình thôi mà.
Lâm Linh rúc vào ngực Thi Trường Uyên, bắt đầu làm nũng: "Lúc ngươi gạt ta đâu có như vậy."
"Hôm qua ngươi nói nghe lời ta, chuyện gì cũng để ta quyết định mà."
"Giờ ta nói đi chơi là đi chơi!"
Lâm Linh không chịu khuất phục, chui ra khỏi ngực Thi Trường Uyên rồi định nhảy xuống giường nhưng bị hắn níu lại.
"Ừ, đi chơi." Thi Trường Uyên bất lực thở dài, "Nhưng phải bôi thuốc trước đã."
Bôi thuốc xong, dường như Lâm Linh đã hoàn toàn khôi phục sức sống, nhảy nhót tưng bừng khiến Thi Trường Uyên tự hỏi những giọt nước mắt kia có bao nhiêu phần là diễn xuất của nấm, quyết định đêm nay sẽ điều tra rõ ràng.
Cây nấm phấn khích không hề hay biết nhân loại gian xảo đang nghĩ gì, chỉ biết mình sắp được ra ngoài hít thở không khí trong lành!
Lâm Linh vừa ra khỏi cổng cung thì lập tức dán mắt vào một quầy bán diều và đủ loại bánh kẹo.
Phố xá mùa xuân khác xa mùa thu, khắp nơi tràn ngập màu sắc rực rỡ, còn có nhiều người bán cây giống ăn quả và chậu hoa.
"Ta nghe Liễu tiểu thư nói trong kinh thành mới mở một tiệm bán nhiều món độc lạ lắm, bảo ta có rảnh thì dẫn ngươi đi xem."
Lâm Linh nắm tay Thi Trường Uyên, hai người sánh vai nhau đi trên phố.
Thi Trường Uyên ngẫm nghĩ một lát, sau đó phũ phàng nói: "Tiệm đó của nàng và Thi Lưu Uyển mà, chẳng qua muốn chúng ta tới mở hàng thôi."
Cây nấm ngây thơ ngoẹo đầu, đột nhiên mở to mắt: "Cái gì?! Quá đáng thật, chúng ta đến làm thịt các nàng đi!"
Thấy cây nấm bắt chước tính hung dữ của nhân loại, Thi Trường Uyên không nhịn được cười. Hắn đang định lên tiếng thì chợt thấy một bóng người quen thuộc đi về phía mình.
Thấy Thi Trường Uyên dừng lại, Lâm Linh tò mò nhìn theo ánh mắt hắn, trông thấy một ông già hom hem mặc áo đạo sĩ thì cuống quýt nấp sau lưng Thi Trường Uyên.
Cây nấm vừa trốn vừa rối rít nói: "Thi Trường Uyên Thi Trường Uyên, ông ấy sắp tới rồi, huhu chắc không phải ông ấy đến bắt ta chứ? Nếu ông ấy đến bắt ta thật thì ngươi phải cứu ta đấy nhé QAQ"
Đạo sĩ thấy tinh quái kia tỏ vẻ sợ hãi thì dừng lại cách họ năm bước, cúi chào Thi Trường Uyên rồi làm dấu mời, ra hiệu cho Thi Trường Uyên nói chuyện với mình.
Thi Trường Uyên vỗ nhẹ bàn tay đang nắm chặt tay áo mình của Lâm Linh: "Đừng sợ."
Thi Trường Uyên quay đầu nói khẽ với Lâm Linh: "Ông ấy muốn nói chuyện với trẫm, Lâm Linh muốn đi chung không?"
Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên, rụt rè hỏi: "Ngươi quen ông ấy à? Có phải ông ấy tới bắt ta không? Hay là muốn chia rẽ chúng ta?"
"Không đâu." Thi Trường Uyên quả quyết.
Lâm Linh lựa chọn tin tưởng Thi Trường Uyên, dè dặt đi cạnh hắn rồi quan sát đạo sĩ kia từ phía sau.
Lâm Linh là tinh quái nên chưa bao giờ ở gần đạo sĩ như vậy, y kéo tay áo Thi Trường Uyên, giọng nói vừa sợ sệt vừa hiếu kỳ: "Đạo sĩ sống kìa."
Lão đạo sĩ đi phía trước dừng chân ngoái đầu lại, hình như muốn nói gì đó nhưng vì nể mặt Thi Trường Uyên nên không tiện nói ra.
Đạo sĩ dẫn Thi Trường Uyên vào một gian phòng trong quán ăn, nơi này kín đáo rất hợp để trò chuyện.
"Đạo trưởng."
"Bệ hạ." Đạo sĩ lại cúi đầu chào, sau đó nhìn Lâm Linh bên cạnh Thi Trường Uyên.
Từ xa ông đã nhìn thấy hai người này, đặc biệt là tinh quái bé nhỏ bên cạnh Thi Trường Uyên, tu vi không cao, trên người bám đầy khí tức chân long, còn có rất nhiều công đức và tiên duyên.
"Anh bạn này...... tiên duyên chưa dứt." Đạo sĩ nhìn Lâm Linh rồi chậm rãi hỏi: "Cho bần đạo bói một quẻ được không?"
Lâm Linh chớp mắt, khó hiểu nói: "Nhưng ta chưa tu luyện mà?"
Hôn sự của thiên tử được chiêu cáo thiên hạ từ đầu xuân, ngay cả đạo sĩ như ông cũng nghe thấy.
Theo lý mà nói, một khi tinh quái đến trần gian và nảy sinh ham muốn phàm tục thì không thể tập trung tu luyện để phi thăng được nữa, chắc chắn sẽ không còn cơ hội thành tiên.
Đây là lần đầu lão đạo sĩ gặp trường hợp như tinh quái này.
Ánh mắt Thi Trường Uyên trầm xuống: "Là sao?"
Lão đạo sĩ thở dài rồi bấm đốt tay tính toán.
Lâm Linh thấy kiểu bói toán cao siêu này thì tò mò nhìn chăm chú để học hỏi, nhưng thấy đối phương mãi vẫn không có động tĩnh gì, y đành bỏ cuộc rồi kề vào tai Thi Trường Uyên an ủi.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ ở cạnh ngươi không đi đâu hết."
Lâm Linh trầm ngâm: "Nếu ngươi chết, ta sẽ mọc trên nắp hòm để bầu bạn với ngươi."
Thi Trường Uyên đưa tay véo má Lâm Linh rồi cười nói: "Trẫm thật không tưởng tượng được nắp hòm của mình mọc đầy nấm trông như thế nào."
Lão đạo sĩ tính tới tính lui mấy lần, sau đó nhíu mày, trên mặt lộ vẻ hoang mang: "Các ngươi có nhân duyên mười kiếp cơ à?"
"Oa!" Lâm Linh vỗ tay nhiệt liệt.
Lão đạo sĩ: ......
Ông thật sự không thể tin được, suốt mười kiếp này tinh quái trước mắt đều có tiên duyên sao? Từ nửa thế kỷ trước ông đã nổi tiếng về tài bói toán chưa bao giờ thất bại, nhưng lần này kết quả tính ra cực kỳ hiếm thấy.
Ông chợt nghĩ đến một khả năng: Thiên cơ bất khả lộ.
Dường như lão đạo sĩ vỡ lẽ ra gì đó nên vội vàng đứng dậy, cúi chào hai người rồi nói với Thi Trường Uyên: "Bần đạo tính xong rồi, hai vị chính là duyên trời định. Bệ hạ đừng lo gì cả mà cứ thuận theo tự nhiên đi, mọi chuyện đều được định sẵn rồi."
Sau đó đạo sĩ nói mình phải bế quan ngộ đạo nên vội vã rời đi, bỏ lại Lâm Linh và Thi Trường Uyên ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
"Thôi, ông ấy đi rồi, chúng ta ăn cơm đi." Lâm Linh xem thực đơn rồi vung tay gọi mấy món ăn mà Liễu Tương Dư cực lực đề cử.
Lâm Linh chưa ăn mấy món này bao giờ, hương vị rất kỳ quái, nhưng không phải dở mà chỉ có thể nói là quá mới lạ thôi.
Lâm Linh rất thích quán này, sữa pha chung với trà thật sự rất tuyệt, quả thực kinh động như gặp thiên nhân.
"Đúng rồi, đạo sĩ kia bảo ngươi thuận theo tự nhiên, chẳng lẽ trước kia ngươi từng có lúc không thuận theo tự nhiên à?" Giờ Lâm Linh mới phản ứng được, vừa nhai đồ ăn vừa hỏi.
Thi Trường Uyên im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Tất nhiên rồi."
"Hả? Gì vậy gì vậy?" Lâm Linh lập tức tò mò kề tai tới lắng nghe.
Thi Trường Uyên đưa tay nhéo tai y rồi cười nói: "Linh Linh ăn trước đi, ăn xong trẫm sẽ dẫn ngươi đến một nơi."
Lâm Linh gật đầu đồng ý.
Chờ nấm nhỏ ăn uống no nê, Thi Trường Uyên dẫn Lâm Linh đi dạo ngoài cung một lúc lâu, nhưng toàn bộ tâm trí Lâm Linh đều dồn vào "chỗ" Thi Trường Uyên vừa nói nên đi đường cứ nhìn trái ngó phải, mãi đến khi về cung, Lâm Linh vẫn không tìm được chỗ có vẻ rất đặc biệt kia.
Lâm Linh thất vọng nhìn xe ngựa tiến vào hoàng cung, đang định mở miệng thì phát hiện tuyến đường không đúng lắm.
Thi Trường Uyên dẫn Lâm Linh về cung, nhưng là bên kia hoàng cung mà Lâm Linh chưa đến bao giờ.
Chốc lát sau, xe ngựa dừng lại, trước mặt họ là một con đường gập ghềnh.
"Đây là đâu vậy?"
"Là nơi trước đây trẫm...... định nhốt nấm nhỏ."
Thi Trường Uyên thú nhận rồi chìa tay ra với Lâm Linh: "Muốn đi xem với trẫm không?"
Thấy Thi Trường Uyên đưa tay sang, Lâm Linh chẳng chút do dự nắm lấy, đi theo hắn một hồi mới nhớ ra hỏi trọng điểm.
"Nhốt?"
"Sao phải nhốt ta lại?" Lâm Linh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đôi mắt trong veo không hề sợ hãi mà chỉ có bối rối và khó hiểu.
"Vì Lâm Linh dễ thương quá nên trẫm không nỡ để ngươi đi mà muốn độc chiếm." Thi Trường Uyên dắt Lâm Linh vào rừng sâu.
Khu vườn này được xây rất đẹp, kết hợp nhiều dạng địa hình khác nhau một cách hài hòa tự nhiên, chẳng khác gì núi rừng thật sự, nhìn là biết được tạo ra bởi các nghệ nhân nổi tiếng.
Nhưng không hiểu sao cảnh quan khéo léo này lại có những vết tích kỳ lạ, không phải tì vết hay khiếm khuyết mà giống tàn dư còn sót lại sau khi bị phá hủy hơn.
Lâm Linh vùng ra khỏi tay Thi Trường Uyên rồi chạy tới trước hai bước, phải leo lên một tảng đá mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thi Trường Uyên im lặng chờ đợi phán quyết của Lâm Linh.
"Hầy, mọi người đều quý mến ta nên chuyện này cũng dễ hiểu thôi." Lâm Linh ngẩng đầu lên, không khiêm tốn chút nào: "Chẳng phải cuối cùng ngươi vẫn không nhốt ta lại sao?"
"Ta nghĩ đôi khi mọi người sẽ nảy ra ý xấu, nhưng như vậy đâu có nghĩa họ là người xấu."
Cây nấm hùng hồn nói, "Lâu lâu ta cũng muốn làm chuyện xấu, nhưng giờ ta vẫn là nấm ngoan đó thôi."
Nghe Lâm Linh nói, Thi Trường Uyên mỉm cười đi tới bế nấm nhỏ của mình xuống rồi nói tiếp: "Ta định một thời gian nữa mới cho Linh Linh biết."
"Sau khi xóa sạch mọi dấu vết ở đây."
Thật ra chỗ xe ngựa dừng lại lúc nãy có một bức tường cao, dù nơi này có giống rừng núi hay rộng cỡ nào cũng chỉ là một lồng giam của Thi Trường Uyên mà thôi.
Thi Trường Uyên nghĩ đã làm người tốt thì sao không làm cho trót, xóa sạch mọi dấu vết đen tối trước đây rồi hẵng xuất hiện trước mặt Lâm Linh.
Lâm Linh chợt hiểu ra tại sao có những vết tích hư hại kia, cũng hiểu tại sao Thi Trường Uyên nói đó là bí mật, bảo y cứ vờ như không biết.
"Trong đó bày rất nhiều trận pháp, còn có những thứ khác nữa."
"Có mấy trận pháp khiến nơi này rộng hơn và giống rừng núi hơn, lợi dụng trận pháp để gây ảo ảnh."
Đương nhiên ảo ảnh này được tạo ra để cây nấm khó trốn thoát hơn và người ngoài khó xâm nhập hơn.
Mọi thứ ở đây đều dành cho Lâm Linh.
Nấm nhỏ thích rừng núi chứ không thích tường thành phòng ốc, thế là hắn phá bỏ mọi công trình kiến trúc ở đây.
Nấm nhỏ thích chỗ ẩm ướt tối tăm nên hắn định biến nơi này thành một chỗ quanh năm ẩm thấp, bốn mùa như xuân.
Nấm nhỏ thích các bạn tinh quái của mình, hắn có thể cho một vài tinh quái vào đây bầu bạn với Lâm Linh.
Hắn sẽ biến nơi này thành chỗ nấm nhỏ thích nhất, chỉ để Lâm Linh ở lại đây, ở lại bên cạnh hắn.
"Linh Linh biết không, trước đây trẫm còn xin đạo sĩ kia ba phép thuật nữa." Thi Trường Uyên ôm chặt Lâm Linh vào lòng.
Lúc đó đạo sĩ hỏi hắn muốn loại nào, hắn nói muốn hết.
Loại nào hắn cũng muốn, nhưng cuối cùng hắn chẳng dùng loại nào cho nấm nhỏ cả.
"Trời ạ, sau này ngươi đừng làm vậy nữa, đáng sợ quá đi mất." Lâm Linh nhíu mày, dường như không hiểu nổi hành vi của Thi Trường Uyên.
"Vả lại ngươi cũng không cần làm mấy chuyện này đâu."
Lâm Linh đưa tay ôm mặt Thi Trường Uyên, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nghiêm túc nói.
"Vì ta thích ngươi nên mới ở lại."
"Ta thích ngươi nên không nỡ xa ngươi, dù đã về núi sâu nhưng vẫn trở lại bên ngươi."
"Ngươi khỏi cần tạo ra mấy thứ này, ngươi ở đâu ta ở đó."
"Nếu ngươi vẫn chưa yên tâm thì thích ta thêm chút nữa đi." Lâm Linh hôn lên mắt Thi Trường Uyên, hôn lên môi hắn rồi tận tình chỉ bảo.