Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 29



Thi Trường Uyên luôn bị mấy câu nói của nấm đánh trúng tim, khiến hắn chỉ muốn dâng hết mọi điều tốt đẹp trên đời cho y.

Nhưng nấm nhỏ lại chẳng cần gì cả, hắn quả thực không biết phải làm sao mới tốt.

"Thật ra ta thích chỗ này lắm." Lâm Linh kiễng chân hôn Thi Trường Uyên một cái, sau đó nắm tay hắn đi sâu vào rừng.

Dưới ánh chiều tà, Lâm Linh chỉ vào mảnh đất trống bên hồ, cứ như đang chỉ điểm giang sơn.

"Chúng ta sẽ xây một căn nhà gỗ có khoảng sân nhỏ, sau đó giả bộ ẩn cư ở đây."

Thi Trường Uyên bị cách dùng từ của Lâm Linh chọc cười: "Giả bộ ẩn cư?"

Lâm Linh gật đầu rồi nói rành mạch: "Đúng vậy! Vì ngươi là Hoàng đế, mỗi ngày đều phải vào triều phê tấu chương nên đâu thể ẩn cư thật được. Với lại đây là giang sơn ngươi khó khăn lắm mới giành được mà!"

"Ban ngày ngươi vào triều, ta sẽ ở nhà chờ ngươi về."

"Ta có thể trồng ít nấm trong sân rồi phơi nắng chung với tụi nó, chờ tụi nó lớn ta sẽ hái nấu canh cho ngươi!"

Nghe Lâm Linh nói vậy, Thi Trường Uyên lập tức bật cười.

"Canh nấm thì khỏi đi, đừng gây họa cho các bạn nấm nhỏ của Linh Linh, cũng đừng gây họa cho trẫm."

Hắn gãi gãi lòng bàn tay Lâm Linh, cứ như mình mới là yêu phi họa quốc: "Trẫm vẫn thích đưa nấm nhỏ vào triều hơn."

Câu nào cũng đầy ý xấu khiến Lâm Linh trừng hắn.

"Nhưng Linh Linh đã nói vậy thì trẫm sẽ cho người sắp xếp." Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh rồi hỏi: "Linh Linh còn cần gì nữa không?"

"Còn chứ." Lâm Linh thừa cơ tuồn hàng lậu, "Khi ngươi vào triều, ta ở một mình sẽ chán lắm đúng không? Cho nên ta cần thoại bản mới nhất, còn có bánh ngọt và trà sữa ở quán Liễu tiểu thư nữa......"

Lâm Linh chưa kịp nói hết câu thì Thi Trường Uyên đã nắm môi bắt y ngậm miệng lại.

"Thôi Linh Linh vẫn nên vào triều với trẫm đi." Thi Trường Uyên hờ hững nói ra câu tổn thương nấm nhất.

Hai người đi dạo trong rừng, Lâm Linh phát hiện Thi Trường Uyên sợ y buồn chán nên chu đáo tạo ra mấy chỗ rất thú vị.

Ví dụ như căn nhà nhỏ ẩn trong cành lá rậm rạp của cây đại thụ che trời, một cái hốc đủ cho một người chui vào sau hòn non bộ, hoặc là hang động bí mật bị dây leo rủ xuống che kín.

Tất cả đều phù hợp với tập tính của nấm nhỏ, là góc nhỏ tối tăm mà Lâm Linh rất thích.

"Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta về nhé?" Lâm Linh nhìn cây cối xung quanh, bỗng có cảm giác như đang ở nơi hoang dã thật sự.

"Đừng vội." Thi Trường Uyên dẫn Lâm Linh đi về một hướng khác. Chỉ chốc lát sau, xung quanh đã tối đen như mực.

Lâm Linh không nhìn thấy gì nên hơi lo sợ, sau đó tầm mắt y đột nhiên thoáng đãng, một biển hoa màu xanh lấp lánh hiện ra trước mắt.

"Oa!"

Lâm Linh lập tức bị cảnh tượng này thu hút, "Đây là gì vậy? Hoa phát sáng à?"

"Ừ." Thi Trường Uyên cười rồi đẩy nhẹ Lâm Linh.

Lâm Linh bị Thi Trường Uyên đẩy tới trước một bước, trong nháy mắt một đàn bướm bay ra từ biển hoa lượn quanh Lâm Linh.

Cây nấm tò mò đưa tay chộp lấy, nhưng tay y lập tức xuyên qua đàn bướm.

"Thật ra chỉ là huyễn cảnh thôi." Thi Trường Uyên đi tới cạnh Lâm Linh rồi nói: "Ở đây cũng có trận pháp nhưng chỉ phát huy tác dụng vào ban đêm, nghe nói hoa và bướm này do ánh trăng biến ra đấy."

"Ban đêm Linh Linh đi đâu cũng sẽ có đàn bướm này bay theo soi đường cho Linh Linh."

Nghe nói đây là bướm do ánh trăng biến ra, hai mắt Lâm Linh sáng lên, háo hức hỏi: "Vậy nếu ta tu luyện ở đây thì sẽ hấp thụ mọi tinh hoa ánh trăng mà trận pháp thu được đúng không?"

Thi Trường Uyên chưa từng nghĩ đến vấn đề này, "Chắc vậy, Linh Linh có rảnh thì thử xem."

Ngắm cảnh xong, hai người được đàn bướm ánh trăng tháp tùng trở về.

Lâm Linh tung tăng nhảy chân sáo, nhìn hết sức vui vẻ: "Ngươi tìm đâu ra nhiều trận pháp thế?"

Thi Trường Uyên cười nói: "Hoàng đế là vậy mà, đã muốn thứ gì thì sẽ có vô số người dâng lên. Hầu hết mọi người không có bản lĩnh thật sự nên chẳng tạo ra thay đổi gì lớn, nhưng làm màu thì có thể."

Lâm Linh không hiểu lắm nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã trở lại xe ngựa, từ xa trông thấy Thuận Đức cầm đèn lồng sốt ruột đi tới đi lui.

"Hôm nay Lâm Linh ngủ sớm đi, ngày mai còn phải làm việc nữa."

Lâm Linh thảng thốt: "Việc gì thế? Nấm cũng có việc sao?"

"Viết thiệp cưới." Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh nói: "Xưa nay hôn lễ của hoàng thất đều được chiêu cáo thiên hạ trước nửa năm, nửa tháng trước hôn lễ sẽ bắt đầu gửi thiệp cưới."

"Vốn dĩ mấy tháng nữa viết thiệp cưới cũng được, nhưng bạn của Linh Linh hơi đặc biệt, có mấy tinh quái phải lặn lội từ long mạch đến kinh thành, chắc sẽ mất hai ba tháng lận nhỉ?"

Không hiểu sao nghe Thi Trường Uyên nói vậy, người bạn đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Linh lại là cụ rùa ở ngự hoa viên.

Chẳng biết cụ rùa bò từ ngự hoa viên đến trước đại điện Kim Loan mất bao lâu nhỉ?

"À! Vậy chúng ta phải gửi thiệp cho họ sớm để họ bò nhanh hơn sao?"

Cây nấm cảm thấy dạo này mình đã thông minh hơn nhiều, cố gắng theo kịp suy nghĩ của Thi Trường Uyên.

"Cũng không hẳn."

Rõ ràng Thi Trường Uyên vẫn thông minh hơn nấm.

"Chủ yếu là để báo trước cho họ biết trẫm sẽ cử người đưa đón nên đừng chạy lung tung thôi."

Tốc độ di chuyển của mỗi người khác nhau, lỡ đâu có tinh quái đi lạc, lỡ đâu có tinh quái lên đường sớm, kết quả là đến trước hai ba tháng, lỡ đâu có tinh quái một năm sau mới tới thì sao.

Thi Trường Uyên không muốn có bất kỳ sai sót nào trong hôn lễ của mình và Lâm Linh.

Hình như lúc sắp đăng quang hắn cũng không lo lắng như vậy.

Nghe thấy nỗi lo của Thi Trường Uyên, Lâm Linh vỗ nhẹ cánh tay hắn an ủi: "Ta nghĩ mọi người đều rất thông minh, chắc sẽ không xảy ra tình huống này đâu."

"Ừ, thông minh lắm." Vẻ mặt và giọng điệu Thi Trường Uyên vẫn không thay đổi, hùa theo lời nấm: "Thông minh như Linh Linh vậy."

"Chứ sao."

Cây nấm thông minh không hiểu được ẩn ý trong câu nói này, ngôn ngữ nhân loại vẫn còn quá uyên thâm đối với nấm.

Sáng hôm sau, Lâm Linh nhìn thấy một chồng thiệp cưới đỏ chót trong ngự thư phòng, đột nhiên có cảm giác vô cùng chân thực.

Hôn lễ của y và Thi Trường Uyên đang được tiến hành từng bước, mà mỗi bước đều có y tham gia.

Lâm Linh đi tới mở thiệp ra xem, nhìn thấy bên trong viết ngày giờ, địa điểm tổ chức hôn lễ của mình và Thi Trường Uyên cùng với lời mời chân thành bằng chữ mạ vàng.

"Ơ, chẳng phải viết xong rồi sao?" Lâm Linh nhìn chữ viết, lập tức nhận ra đó là chữ Thi Trường Uyên.

Chữ Thi Trường Uyên rất đẹp, từ lúc còn là nấm mù chữ y đã cảm thấy vậy.

Nét chữ cũng giống như Thi Trường Uyên, sắc bén, mạnh mẽ, quyết đoán.

"Để giảm bớt việc cho Linh Linh, trẫm đã viết gần hết nội dung, nhưng còn một chỗ trẫm không viết thay được."

Thi Trường Uyên duỗi ngón tay thon dài chỉ vào thiệp cưới.

Lâm Linh nhìn theo, ánh mắt rơi vào chỗ trống cuối thiệp, hình như cố ý chừa lại cho y.

"Trẫm ký tên rồi, chỉ còn thiếu Linh Linh thôi."

Lâm Linh lại nhìn theo ngón tay Thi Trường Uyên, ánh mắt dừng lại ở ba chữ "Thi Trường Uyên" xinh đẹp, dù phức tạp rườm rà nhưng lại toát ra vẻ cao quý.

"Được, để ta thử xem!"

Lâm Linh nhìn chữ ký kia, càng nhìn càng thích, cầm bút viết cạnh tên Thi Trường Uyên, chuẩn bị thể hiện bản lĩnh.

Nhưng bút của y vừa đặt xuống giấy thì tựa như có ý nghĩ riêng của mình, xiên xẹo không nghe sai khiến, kéo theo đủ loại sự cố.

Chẳng hạn như chấm mực quá nhiều nên loang ra một vệt to, hoặc là tay áo sơ ý dính phải mực nước chưa khô.

Cuối cùng viết đi viết lại nhiều lần, y mới thuận lợi viết được tên mình một cách hoàn chỉnh sạch sẽ, nhưng hai chữ "Lâm Linh" tròn vo tạo nên sự tương phản rõ rệt với ba chữ "Thi Trường Uyên" bên cạnh.

Hậu quả của việc lười biếng rèn chữ rốt cuộc hiển hiện trước mắt.

Lâm Linh "oa" một tiếng, nhịn không được kéo tay áo Thi Trường Uyên rồi ngang ngược đổ thừa: "Ngươi viết đẹp thế làm gì——"

"Đúng là muốn làm khó nấm mà!"

"Nấm chỉ mới học chữ nửa năm thôi! Thật bất công quá đi!"

Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh kêu la ầm ĩ thì cầm thiệp cưới lên xem, nhìn kiểu chữ tròn trịa chẳng có chút kỹ thuật nào mà chỉ dựa vào sức mạnh khống chế bút lông kia vẫn có thể nhắm mắt khen: "Linh Linh viết dễ thương quá."

Nhưng cây nấm tự kỷ không chịu tin.

"Không sao, trẫm sẽ dạy Linh Linh."

Thi Trường Uyên cười khẽ, bảo Lâm Linh cầm bút lên rồi nắm tay y, cùng viết chữ "Lâm" vào thiệp.

Thấy chữ "Lâm" xinh đẹp kia, hai mắt cây nấm sáng lên, đang chờ Thi Trường Uyên viết tiếp thì hắn đột ngột thu tay lại.

Không có Thi Trường Uyên giúp nấm nhỏ khống chế cây bút có ý nghĩ riêng như đã thành tinh kia, chữ của Lâm Linh lập tức trở về hình dạng ban đầu.

"Sao không dạy nữa?"

Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên lom lom rồi tiến lại gần.

Thi Trường Uyên cười nhìn Lâm Linh, chưa kịp lên tiếng đã bị y ngắt lời.

"Ta biết rồi."

Trong mắt nhân loại chứa đầy ý xấu, chẳng có chút chân thành nào, cây nấm vừa liếc mắt đã thấy ngay.

Y khều tay Thi Trường Uyên rồi tự tin hỏi: "Muốn thu học phí chứ gì?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com