"Các ngươi nói chuyện gì trong phòng vậy?" Chờ về tới ngự thư phòng, Lâm Linh lập tức tò mò hỏi Thi Trường Uyên.
"Ồ?" Thi Trường Uyên cười, "Trên đường đi Linh Linh không hỏi gì, trẫm còn tưởng nấm nhỏ không có hứng thú với chuyện chúng ta nói nữa chứ."
Lâm Linh lại bị trêu chọc, lẩm bẩm nói: "Tại ta muốn đi xa rồi mới hỏi, nếu hỏi ngay trước mặt các vị tiền bối thì thất lễ lắm."
Thi Trường Uyên cười: "Thật ra cũng chẳng nói gì nhiều, đại khái là phụ huynh sợ con mình bị kẻ xấu bắt cóc nên muốn đích thân tìm hiểu kỹ càng thôi."
Lâm Linh gật đầu, vô thức nói tiếp: "Ngươi đâu phải người xấu."
Nghe vậy Thi Trường Uyên cười khẽ: "Chưa chắc đâu."
Cây nấm thấy Thi Trường Uyên tự nhận như vậy thì tròn xoe mắt, nhưng đối phương không giải thích gì thêm, điều này lập tức khơi dậy sự tò mò của nấm. Nhưng dù Lâm Linh có nài nỉ thế nào Thi Trường Uyên cũng không hé răng nửa lời.
Lâm Linh xoay mông trên ghế, quay lưng về phía Thi Trường Uyên.
Thi Trường Uyên cười xoa gáy Lâm Linh, sau đó xoay cây nấm lại rồi thản nhiên đổi chủ đề: "Linh Linh thích kiểu hôn lễ nào?"
"Hôn lễ?"
"Chẳng phải lần trước trẫm đã nói đang chuẩn bị đại hôn và lễ sắc phong của chúng ta sao?" Thi Trường Uyên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Linh: "Linh Linh sao thế?"
Hàng mi dài của Lâm Linh run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ bi thương xen lẫn tuyệt vọng. "Sao ngươi lại chuẩn bị hôn lễ chứ?"
Nấm nhỏ hết sức đau lòng.
"Ngay cả sính lễ cầu hôn ta vẫn chưa chuẩn bị nữa."
Mọi kiến thức của Lâm Linh đều đến từ thoại bản, mà các nhân vật chính trong thoại bản khi thành thân đều là hồng trang mười dặm, rình rang linh đình, cả nước chúc tụng.
Nấm nhỏ cũng muốn tổ chức một hôn lễ như vậy cho người mình thích là Thi Trường Uyên, vì vậy lâu nay vẫn đang âm thầm cố gắng.
Y gom hết mọi đồ tốt mình tích trữ được, kết quả là đến giờ chỉ mới để dành được một hộp nhỏ.
Rốt cuộc cây nấm đã hiểu tại sao có mấy người hay nói phải bắt đầu để dành tiền cưới vợ từ sớm.
Cây nấm tinh bị lép vế rồi QAQ
Thi Trường Uyên khựng lại rồi nhìn Lâm Linh với vẻ hào hứng: "Linh Linh cũng chuẩn bị à?"
Lâm Linh gật đầu.
Thi Trường Uyên vừa dỗ vừa lừa: "Cho trẫm xem được không?"
Hắn hoàn toàn không ngờ cây nấm bé nhỏ cũng có hoài bão lớn lao như vậy.
Thi Trường Uyên chợt tưởng tượng ra cảnh nấm nhỏ vác một đống đồ kỳ quái rồi dẫn theo các bạn chim chóc thú rừng đến trước cổng cung cầu hôn mình.
Cũng rất thú vị.
"Không được!" Lâm Linh đỏ mặt, lí nhí nói: "Ta chưa để dành được bao nhiêu hết, lỡ ngươi chê thì sao?"
"Không đâu." Thi Trường Uyên bất đắc dĩ cười nói: "Những thứ Linh Linh tặng đều là bảo vật vô giá mà."
Vả lại nếu thật sự chờ nấm nhỏ để dành, e là sính lễ sẽ thành đồ bồi táng mất.
"Dù Linh Linh có đem một hòn đá đến cầu hôn thì trẫm cũng sẽ đồng ý ngay." Thi Trường Uyên ôn hòa nhìn Lâm Linh.
Lời Thi Trường Uyên nói khiến Lâm Linh sửng sốt, sau đó nghiêm khắc răn dạy Thi Trường Uyên bằng câu chim béo từng dạy mình: "Không được dại trai!"
Nói xong Lâm Linh do dự một hồi, cuối cùng vẫn bị Thi Trường Uyên dụ dỗ lấy những thứ mình chuẩn bị ra cho hắn xem.
Đó là một chiếc hộp gỗ mà Lâm Linh có thể ôm trọn trong ngực, không đẹp đẽ gì nhưng được khóa kỹ bằng một ổ khóa thật to.
Lâm Linh lấy chìa khóa giấu trên xà nhà ngự thư phòng xuống mở hộp ra.
Bên trong đựng rất nhiều thứ linh tinh, nhưng tất cả đều được xếp ngăn nắp, có mấy thứ còn bọc trong lụa, có thể thấy chủ nhân đã dồn hết tâm trí vào đó.
Nằm trên cùng là một cành cây dài bằng cánh tay điểm xuyết mấy nụ hoa màu hồng nhạt, có vẻ là hoa đào.
Lâm Linh lấy ra giới thiệu với Thi Trường Uyên: "Hai ngày trước ta nhờ chim béo hỏi xin chị đào yêu đấy. Hoa đào này không bao giờ tàn, chỉ cần tưới nước là sẽ nở mãi."
"Ta thấy trong sách có câu thơ "Đào tơ mơn mởn xinh tươi, sum suê ngàn lá phất phơ đầy cành"...... Ngụ ý chúc phúc vợ chồng mới cưới đó."
Đôi mắt Lâm Linh sáng ngời, đẹp như hoa đào và thơ ca.
Nấm nhỏ không thích đọc thơ, cũng chẳng hiểu lắm, nhưng vẫn chịu khó tìm những lời chúc tốt đẹp nhất dành cho Thi Trường Uyên.
Thi Trường Uyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Linh bằng ánh mắt trìu mến, cầm lấy cành hoa rồi chờ Lâm Linh lấy món đồ tiếp theo ra.
"Đây là đá mặt trăng của ta." Lâm Linh cầm một hòn đá trắng muốt như ánh trăng lên giới thiệu: "Lúc mới thành tinh, ta đã dùng viên đá này để tu luyện với ánh trăng."
"Còn có bức tranh này nữa, đây là thứ đầu tiên ta nhìn thấy khi mới khai mở linh trí nên nhờ người vẽ lại đó." Lâm Linh hào hứng trải bức tranh ra bàn.
Cảnh trong tranh hết sức quen thuộc, chính là ngự thư phòng hiện giờ.
Bố cục tranh là xà nhà, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một cây xà ngang che khuất nửa không gian bên dưới, vì vậy nửa trên của bức tranh cực kỳ nổi bật.
Đó là một chiếc bàn bừa bộn chất đầy sách vở thư từ, còn có rất nhiều chai lọ lỉnh kỉnh.
Ngồi sau bàn là một thanh niên có khuôn mặt non choẹt, cởi bỏ áo giáp để mặc đồ mùa đông, tự bôi thuốc cho cánh tay bị thương dưới ánh nến leo lét.
Lúc đó ngự thư phòng đơn sơ hơn bây giờ, có nhiều thứ cũng khác đi.
Ví dụ như trong tranh vẽ một thanh kiếm sáng loáng treo trên bức tường sau bàn, nhưng nó đã biến mất từ lâu. Trong tranh chỉ có mỗi thanh niên ngồi lẻ loi giữa phòng, còn bây giờ thanh niên đã tìm thấy nơi mình thuộc về.
Bức tranh này lập tức gợi lại ký ức của Thi Trường Uyên.
Lúc đó là bảy tám năm trước, hắn trải qua mùa đông gian khổ nhất sau khi thoát khỏi thân phận con tin.
"Ngươi đã ở trên xà ngang với ta từ lúc đó rồi sao?"
Lâm Linh gật đầu: "Đúng vậy."
Thi Trường Uyên cụp mắt nhìn bức tranh rồi cười khẽ: "Tốt thật."
Chiếc hộp gỗ của Lâm Linh gần như chứa đựng mọi trải nghiệm của nấm nhỏ từ khi có linh trí đến khi thành tinh, những trải nghiệm này ít nhiều gì đều có bóng dáng Thi Trường Uyên.
Sính lễ này của nấm nhỏ đã mang đến cho hắn những năm tháng và những hồi ức sống chung mà hắn không hề hay biết, tất cả đều hiện ra trước mặt hắn.
"Tạm thời chỉ có nhiêu đây thôi."
Nấm nhỏ dọn dẹp mọi thứ trên bàn, vừa khóa hộp lại, chưa kịp lên tiếng thì bị Thi Trường Uyên ôm chầm từ phía sau rồi hôn lên mắt.
"Trẫm thích lắm."
"Cảm ơn Linh Linh."
......
Sau cơn mưa xuân, thời tiết dần ấm lên. Đây vốn là thời điểm lý tưởng để đi du lịch, Lâm Linh nhìn đám diều bay trên trời với ánh mắt ghen tị.
Nhưng mùa xuân năm nay không chỉ Thi Trường Uyên mà cả hoàng cung đều hết sức bận rộn. Bởi vì họ phải chuẩn bị cho đại hôn và lễ sắc phong của đương kim bệ hạ.
Bước đầu hết sức rườm rà, Lâm Linh thường xuyên phải đo kích thước cơ thể.
Thỉnh thoảng lại có người đem hai mảnh vải đỏ giống hệt nhau tới hỏi y thích mảnh nào hơn.
Lúc đó Lâm Linh vừa ra khỏi ngự thiện phòng, tay bưng một đĩa bánh ngọt, đang trên đường về ngự thư phòng thì bị một đám thợ may chặn lại, bánh ngọt cũng bị tịch thu.
Lý do là nếu Lâm công tử mập lên, số đo họ đã lấy sẽ trở thành vô ích, đến lúc đó Lâm công tử lại phải chịu mệt nhọc đo lại lần nữa.
Lý do này đã thành công thuyết phục Lâm Linh.
"Nhưng hai màu đỏ này giống hệt nhau mà?" Lâm Linh mờ mịt nhìn hai mảnh vải thợ may đem tới.
"Sao lại giống nhau được chứ?" Thợ may nghiêm túc giải thích sự khác biệt giữa hai màu đỏ, nhưng Lâm Linh vẫn mờ mịt.
"Vậy...... cái này nhé?" Lâm Linh chỉ đại vào mảnh bên phải.
Sau đó thợ may lại mang đến hai mảnh vải khác, vẫn là màu đỏ! Thợ may nói chất vải khác nhau, nhưng Lâm Linh sờ tới sờ lui vẫn chẳng cảm nhận được gì.
Cây nấm không dám nói mà chỉ rụt rè hỏi ý mọi người rồi nhắm mắt chọn bừa.
Lâm Linh ở trong xưởng may cả ngày, cuối cùng cũng được Thi Trường Uyên giải cứu: ...... Sắp héo đến nơi rồi.
Khi Thi Trường Uyên dẫn nấm nhỏ phờ phạc mà vẫn lễ phép mỉm cười ra về, đám thợ may phía sau đều tỏ vẻ bịn rịn.
Đợi đến khi hai người về ngự thư phòng, nơi trú ẩn an toàn của nấm, Lâm Linh mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
"Phiền quá phiền quá phiền quá phiền chết đi được ——!!!"
Lâm Linh tựa đầu lên vai Thi Trường Uyên rồi hét vào tai hắn như muốn chia cho hắn một nửa đau khổ mà mình phải chịu.
Đám thợ may và cung nhân kia không dám quấy rầy Thi Trường Uyên nên hè nhau giày vò cây nấm hiền lành, chỉ trong một ngày đã cho cây nấm thấy đủ màu đỏ và đủ loại phụ kiện khác nhau.
Đám thợ may còn tuyển chọn từng sợi tơ để đảm bảo trạng thái hoàn hảo nhất.
Thi Trường Uyên cười xoa cái đầu đang dựa trên vai mình: "Chuẩn bị cho lễ lớn thì phải vậy chứ."
Lâm Linh dụi vào tay Thi Trường Uyên, đột nhiên hỏi: "Hồi đó ngươi làm lễ đăng quang cũng vậy à?"
Lễ đăng quang của Thi Trường Uyên là bốn năm trước, lúc đó Lâm Linh chưa biến hình nên chỉ có thể nghe người khác kể lại cảnh tượng hoành tráng này.
Thi Trường Uyên cũng không đội mũ miện và mặc đồ đăng quang trong ngự thư phòng nên Lâm Linh khó lòng tưởng tượng ra dáng vẻ hắn lúc đó.
"Ừ."
Thi Trường Uyên nhớ lại: "Lúc đó vì lý do thời sự nên rườm rà hơn bây giờ, nghi thức kia chủ yếu mang tính răn đe thôi."
So với thiên hạ thống nhất tân đế đăng cơ, sự kiện này giống như Thi Trường Uyên đang mượn cơ hội thể hiện binh lực hùng mạnh của mình, gieo rắc nỗi sợ hãi vào lòng các cựu thần muốn khôi phục chế độ cũ.
Các hoàng đế khác lên ngôi đều đại xá thiên hạ, còn hắn lại đăng quang bằng máu và đầu lâu của kẻ thù.
Nghĩ đến đây, Thi Trường Uyên nghiêng người sang nói với Lâm Linh: "May mà lúc đó ngươi không nhìn thấy, nếu không đã bị trẫm dọa sợ rồi."
"Nhưng mũ miện và bộ đồ kia vẫn còn, Linh Linh muốn xem không?"
Lâm Linh gật đầu ngay chẳng chút do dự rồi theo Thi Trường Uyên về tẩm cung.
Việc này khá phiền phức, Lâm Linh ngồi cạnh giường chờ đợi, vừa thấy Thi Trường Uyên đi ra thì hai mắt lập tức sáng lên.
Thi Trường Uyên không mặc cả bộ mà chỉ khoác áo choàng lộng lẫy uy nghiêm, mang theo sát khí áp đảo đứng trước mặt Lâm Linh rồi cụp mắt nhìn y.
Thi Trường Uyên cũng không buộc tóc mà để xõa khiến ngũ quan và khí chất của hắn trở nên ôn hòa hơn.
Lâm Linh nín thở, ánh mắt đầy vẻ chấn động, dường như bị sát khí trên chiến trường dọa sợ nên không dám làm gì, cũng chẳng dám nói gì.
Đột nhiên Lâm Linh nghe thấy người trước mặt cười khẽ, sau đó quỳ một chân xuống rồi đội mũ miện trong tay lên đầu nấm nhỏ.
Thi Trường Uyên cầm tay Lâm Linh, hôn lên mu bàn tay y.