Như Ý Phục Yêu Truyện: Đương Khang

Chương 12



13.

Sau khi Đương Khang bị bắt, con trai của Trương Thủy Hoa đã khôi phục nguyên hình.

 

Cậu ta quỳ xuống dập đầu với tôi: "Đa tạ đại sư! Đa tạ đại sư ạ!"

Tôi đỡ cậu ta đứng dậy, không nói thêm gì nữa.

Lên xe rời đi, Minh Uyên chỉ về phía nhà họ Trương: "Gã Trương Hổ đó không chịu an phận đâu, trong mệnh số của hắn vốn đã có một kiếp lao tù."

Tôi thở dài: "Vậy thì không liên quan đến tôi nữa, pháp luật sẽ dạy hắn cách làm người lại từ đầu."

Minh Uyên nói thể chất của Lâm Nguyện có chút đặc biệt, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, hay bị những thứ dơ bẩn quấy nhiễu.

Ba hồn không vững, là mệnh cách yểu mệnh.

"Yêu phách Long Vương của ta nhập vào cơ thể cậu ta, ngược lại lại cứu được mạng cậu ấy. Ta và cậu ta đã đạt được thỏa thuận rồi — ban ngày cơ thể là của cậu ta, ban đêm là của ta."

Vừa nói, Minh Uyên vừa nghiêng đầu tựa lên vai tôi.

Lúc này phía chân trời đã bắt đầu rạng sáng.

Trời sắp sáng rồi.

"Rượt theo các người cả đêm, mệt muốn chết, ta phải ngủ một giấc đã."

"Như Ý, tối nay gặp lại."

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Tôi nghiêng đầu nhìn gương mặt yên tĩnh khi ngủ của hắn, cuối cùng cũng không nhịn được mà khẽ cong khóe môi.

"Chậc chậc chậc..."

Giang Thiếu Thiên vừa lái xe vừa len lén liếc lên kính chiếu hậu: "Mùi chua của tình yêu thật là nồng nặc."

Tôi mỉm cười với cậu ta: "Nếu cậu còn muốn sống, thì biết nên nói gì rồi đấy."

Giang Thiếu Thiên: "……"

"Biết rồi, tôi sẽ không nói với ông nội đâu."

14.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Về lại Phụng Thành, tôi gặp Hồ Tiểu Man trong khuôn viên trường.

Lúc ấy, cô ấy đang cãi nhau với ai đó.

“Tôi nhắc lại lần nữa!” — cô chỉ vào cậu con trai thấp lùn trước mặt, quát lớn — “Anh mà còn bám theo tôi nữa là tôi báo công an đấy!”

“Tôi thích kiểu như Kim Thành Vũ, anh hiểu chưa?”

“Còn nữa! Vân Như Ý cũng không có hứng thú với loại như anh đâu! Đừng có đi quấy rối cô ấy nữa!”

“Không thì bà đây gặp một lần đánh một lần!”

Khí thế của cô ấy cực mạnh, bên cạnh còn có hai vệ sĩ cao mét tám, dọa cho cậu kia ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Cô ấy trông vẫn còn tức lắm, tu một hơi nước đầy ực, vừa quay đầu lại thì bắt gặp tôi đang đứng cách đó không xa.

“Như Ý!” — mắt cô ấy sáng lên, kích động chạy ào về phía tôi — “Cuối cùng tôi cũng gặp được cậu rồi!”

Cô ấy ôm chầm lấy tôi: “Hu hu hu, người nhà tôi kể hết với tôi rồi, nếu không nhờ cậu thì giờ chắc tôi vẫn còn đang yêu đương với con heo mập đó mất!”

“Chỉ cần nghĩ đến chuyện tôi với hắn… ọe… với hắn… ọe…”

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Hồ Tiểu Man lập tức nôn khan.

Tôi bật cười, vỗ nhẹ lưng cô ấy: “Không sao là tốt rồi, may mà dù có bị trúng yêu thuật thì cậu vẫn còn giữ được lý trí, chưa gây ra chuyện gì nghiêm trọng.”

Hồ Tiểu Man vừa khóc vừa chửi: “Đó sẽ là bóng ma cả đời tôi đó!”

Tôi hỏi: “Sau đó Chu Tụng An có còn tìm cậu không?”

Hồ Tiểu Man cười khẩy: “Hắn dám à?”

Cô chỉ vào mấy vệ sĩ lực lưỡng bên cạnh: “Đây là tôi bỏ tiền túi thuê đấy, không phải để làm kiểng đâu.”

Cuộc sống của Hồ Tiểu Man dần dần quay lại quỹ đạo.

Cô ấy lại trở về dáng vẻ một cô tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo như trước.

Chẳng bao lâu sau, tôi cùng Minh Uyên và Giang Thiếu Thiên đến La gia ở Thanh Thành.

Trong lòng chúng tôi vẫn còn nhiều nghi vấn về chuyện năm đó Đương Khang đột nhiên hóa yêu.

Ở nhà họ La, chúng tôi tìm thấy cuốn thủ bút mà vị trấn yêu sư năm xưa để lại.

Trong đó ghi chép chi tiết hơn về Đương Khang.

Xem xong cuốn ghi chép ấy, chúng tôi mới ngỡ ra — thì ra câu chuyện mà Trương Thủy Hoa kể… chưa phải là tất cả.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com