Như Ý Phục Yêu Truyện: Đương Khang

Chương 13



15.

Hai trăm năm trước, làng Sa Cương quả thật đã trải qua một nạn đói khủng khiếp.

Khi đó, Đương Khang thấy cảnh dân chúng lầm than, cũng không phải là không làm gì.

Nó hóa thân thành một đứa trẻ, mỗi đêm xuống núi, lặng lẽ để lại một ít lương thực trước cửa từng nhà.

Nạn đói là quy luật của thiên đạo, nó không thể thay đổi được bao nhiêu.

Nhưng nó cũng không nỡ nhìn người dân bị đói đến chết.

Dân làng nhận được đồ ăn từ Đương Khang, đương nhiên cảm kích vô cùng.

Nhưng thời gian trôi qua, lòng người bắt đầu thay đổi.

Cũng là được cho lương thực, sao nhà người ta có trứng gà, còn nhà tôi chỉ có mấy cây cải?

Sao người ta được gạo, mà tôi chỉ có hai củ khoai?

Đương Khang vốn không nghĩ nhiều đến vậy.

Nó không ngờ chuyện phân chia không đều lại sinh ra oán hận.

Dần dần, có người bắt đầu tò mò: người phát lương thực kia rốt cuộc là ai?

Nếu hắn đã cho được nhiều như thế, vậy bản thân hắn chắc chắn còn giữ nhiều hơn.

Lòng tham chính là mối mọt của linh hồn, dần dần ăn mòn bản tính lương thiện của con người.

Sự tò mò của dân làng với “người tốt bụng phát lương” cũng ngày càng mãnh liệt.

Cho đến một đêm nọ, khi Đương Khang đặt túi lương thực cuối cùng trước cửa một ngôi nhà, cánh cửa đột nhiên bật mở — bên trong xông ra mấy người dân cầm đuốc sáng rực.

Họ vây chặt lấy Đương Khang, ép nó nói ra chỗ giấu lương thực.

Nhưng Đương Khang nào có lương thực thật — mọi thứ nó cho đều là do linh lực mà biến ra.

Làm trái thiên đạo, nó lập tức bị phản phệ nghiêm trọng.

Nó cố sức phá vòng vây, cuối cùng chạy được đến một hang núi, hiện nguyên hình và ngất lịm.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, nó phát hiện cửa hang đã bị dân làng chặn kín.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ châm lửa đốt hang, ép nó ra ngoài.

Đón chờ nó là thiên la địa võng…

Hồ Tiểu Man có phần ngại ngùng: “Ảnh giỏi quá đi, tớ sợ bị mấy bà khác cướp mất…”

“Khoan đã — gì cơ!? Họ ăn thịt Đương Khang á!?”

Sau khi yêu hồn của Đương Khang trốn thoát, nó tái tạo cơ thể yêu, rồi mới xuống núi điên cuồng báo thù dân làng.

Về sau, Đương Khang bị trấn yêu sư của La gia ở Thanh Thành phong ấn.

Còn những chuyện sau đó thì… chúng tôi đều đã biết rồi.

Giờ nghĩ lại, tôi cũng phần nào hiểu được hành động của nó.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Thứ Đương Khang trừng phạt không chỉ là dân làng Sa Cương, mà là những kẻ tham lam vô độ.

Cả đời người có biết bao điều đáng để trân trọng, vậy mà họ cứ khư khư đuổi theo cái gọi là “ân huệ” trên con đường dục vọng lạc lối.

Trên đường về thành, tôi lấy gương trấn yêu trong túi ra.

Giang Thiếu Thiên giật mình: “Chị Như Ý, chị định làm gì đấy!?”

Tôi lườm cậu ta, lại móc ra hộp phấn phủ: “Trang điểm lại thôi mà, la làng cái gì.”

Giang Thiếu Thiên: “……”

Tôi nói: “Tối nay chị đi xem phim với chồng chị, em tự về Giang gia báo cáo nhé.”

Lúc đó trời vẫn còn sáng, Lâm Nguyện ngồi bên cạnh tôi, trông hơi gò bó.

Tôi dặm lại lớp trang điểm xong, quay đầu nhìn anh ấy: “Đẹp không?”

Lâm Nguyện sững người: “Hả?”

“Tsk, không hỏi cậu.” Tôi kéo mặt anh ấy lại, nhìn thẳng vào mắt: “Tôi hỏi anh ấy: đẹp không?”

Trong đôi đồng tử xinh đẹp của Lâm Nguyện, một tia sáng màu vàng kim lóe lên.

Tôi hài lòng thu tay về: “Anh ấy nói… đẹp.”

[HOÀN]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com