Như Ý Phục Yêu Truyện: Đương Khang

Chương 11



12.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại ngôi miếu hoang tàn của thần Đương Khang.

"Chị Như Ý!" 

Giang Thiếu Thiên chạy tới, chỉ vào cánh cửa vừa bị đ.â.m vỡ tan tành, lắp ba lắp bắp: "Vừa nãy… có một con lợn rừng lao ra ngoài!"

Tôi lập tức đuổi theo: "Lợn rừng cái gì! Đó là Đương Khang!"

"Cái gì cơ?" Giang Thiếu Thiên không nói thêm lời nào, vội vàng chạy theo sau tôi.

"Nhưng em thấy rõ ràng đó là một con lợn rừng mà!"

"Có phải Đương Khang trước kia là thần thú không? Dù có hóa yêu thì cũng đâu đến mức…"

Tôi giải thích: "Nó bị phong ấn gần hai trăm năm, linh lực trên người đã sớm cạn kiệt, bây giờ chỉ còn là cây cung hết đà thôi."

Giang Thiếu Thiên không hiểu: "Nếu nó chẳng còn tí linh lực nào, sao còn phải tốn công giúp người ta thực hiện nguyện vọng rồi biến họ thành heo chứ?"

Thật ra đây cũng là điều mà tôi không thể lý giải nổi.

Chuyện mệt xác chẳng được lợi lộc gì thế này, tôi không tin Đương Khang làm chỉ vì thấy vui.

Tôi và Giang Thiếu Thiên đuổi sát sau lưng, chẳng mấy chốc đã dồn Đương Khang đến mép một vách đá.

Nó đứng ở rìa, quay đầu lại nhìn chúng tôi, đôi mắt lóe lên ánh sáng xanh lè.

Tôi không nói lời dư thừa, khẽ đạp chân, tung người lao tới, đồng thời móc một xấp bùa vàng ở thắt lưng, ném về phía nó như ném giấy vụn.

Bùa dán lên người nó liền phát nổ lách tách như pháo hoa.

Đương Khang luống cuống né tránh bên mép vực, nhưng vẫn bị thương không nhẹ.

Nó hoàn toàn nổi điên, gào lên giận dữ với tôi.

Giang Thiếu Thiên đứng ngoài hỗ trợ, chặn mất đường lui của nó.

Tôi lại áp sát, giao đấu với nó mấy hiệp.

Mỗi hiệp kết thúc, trên người Đương Khang lại thêm một vết thương.

Nó loạng choạng lao về phía tôi, trong mắt đầy độc ác và tuyệt vọng: "Ngươi hiểu cái gì! Dựa vào đâu mà ngươi ngăn cản ta! Ta muốn ngươi chết, ta muốn kéo ngươi c.h.ế.t chung với ta!"

Tôi giật thót tim, không ổn rồi! Nó định liều c.h.ế.t cùng tôi!

Giang Thiếu Thiên lo lắng hét lớn: "Chị Như Ý! Mau tránh ra!"

Chưa dứt lời, thân hình Đương Khang đã đ.â.m sầm vào tôi.

Nó lao quá nhanh, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.

Nó đẩy tôi lùi mãi về sau, cho tới mép vực.

Lực đẩy của nó chẳng giảm chút nào, rồi cùng tôi lao thẳng xuống vực sâu, rơi mãi không ngừng.

"Vân Như Ý! Có ngươi c.h.ế.t cùng, ta c.h.ế.t cũng không uổng!"

"Chị Như Ý!"

Giọng Giang Thiếu Thiên vang vọng phía trên càng lúc càng xa, gió rít bên tai, thân thể tôi rơi xuống nhanh như chớp.

Ngay khi tôi sắp đập vào vách đá, tôi không kìm được mà nhắm mắt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần này liều mạng thật rồi, chắc không c.h.ế.t thì cũng lột mất một lớp da!

"Gào——"

Một tiếng rồng ngâm vang lên bên tai tôi.

Tôi gần như lập tức mở bừng mắt.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Một bàn tay ấm nóng vòng qua eo tôi, mạnh mẽ ngăn lại đà rơi, rồi nhẹ nhàng đưa tôi đáp xuống một mỏm đá nhỏ trên vách núi.

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng như có sóng lớn cuộn trào, mãi không thốt nên lời.

Đôi mắt đào hoa dài nhỏ kia ánh lên ý cười: "Lâu rồi không gặp, học tỷ."

Tôi lặng lẽ nhìn anh, qua đôi đồng tử ánh vàng kia, tôi dường như thấy được một người khác.

"Anh là Lâm Nguyện hay là Minh Uyên?"

Anh thờ ơ giơ tay gõ nhẹ lên đầu tôi: "Sao vậy? Vẫn chưa nhận ra anh à?"

Chỉ một động tác ấy, mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Minh Uyên thở dài, kéo tôi vào lòng: "Khóc gì chứ?"

Tôi cố kìm nước mắt, giọng vẫn nghèn nghẹn: "Sao anh ra được?"

"Phong ấn của Thập đại linh môn dạo gần đây có dấu hiệu lỏng lẻo, anh nghi là có liên quan đến cái c.h.ế.t của lão già nhà họ La ở Thanh Thành."

"Nhưng bản thể của anh vẫn chưa thể rời khỏi, chỉ có thể lén lút thả ra một tia yêu hồn để đến gặp em."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy Lâm Nguyện là sao?"

Minh Uyên nhún vai: "Anh đi dạo một vòng trong trường em, thấy mỗi thằng nhóc đó là nhìn còn tạm được."

Tôi: "..."

Nói xong, anh lại giơ tay gõ nhẹ đầu tôi: "Vân Như Ý, hàng phục Đương Khang mà em làm mình thê thảm thế này à?"

Tôi lại câm nín.

Lần này đúng là tôi sơ suất, trăm năm nay hiếm khi sơ hở thế mà lại bị anh bắt gặp.

Thật sự… quá mất mặt!

Trong lúc nói chuyện, tiếng gào khóc của Giang Thiếu Thiên theo gió vọng xuống từ phía trên.

"Chị Như Ý! Chị c.h.ế.t thảm quá đi! Chị yên tâm, em nhất định sẽ học pháp thuật cho giỏi, trở thành một Phục yêu sư lợi hại như chị! Chị cứ yên nghỉ nhé, em sẽ đốt thật nhiều tiền cho chị, nào là Hermes, nào là Chanel, em đốt hết cho chị!"

Tôi: "……"

Minh Uyên không nhịn được cười: "Tiểu đồ đệ em thu đấy à? Cũng đáng yêu ghê."

Lại càng mất mặt hơn!

Khi Minh Uyên dẫn tôi bay lên lại vách núi, Giang Thiếu Thiên đã ngây ra như tượng.

Cậu ta chỉ tay vào chúng tôi cả buổi mà không nói được câu nào.

Tôi lướt thẳng qua cậu ta mà đi xuống núi, nhìn cậu mà tôi càng thêm đau đầu.

Đi được vài bước, tôi nghe thấy Minh Uyên nói chuyện với cậu ấy.

"Tiểu Giang, chào em. Anh là… anh rể của em."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com