Ngẩng đầu nhìn tượng Tàng Khang một cái, tôi lại ngã gục xuống.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, tôi nằm bẹp trên mặt đất, lờ mờ thấy tấm vải đỏ phai màu đong đưa trong gió... rồi hoàn toàn mất đi tri giác.
“Vân Như Ý, Vân Như Ý…”
Ai… ai đang gọi ta?
Tôi mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đang ở giữa một khoảng không trắng xóa.
Phía trước là một đài sen đang lơ lửng, trên đó ngồi một vị nam Bồ Tát mặt mày hiền hòa.
Tôi cảnh giác nhìn ông ta, âm thầm lùi lại vài bước.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
“Vân Như Ý, ngươi đến đây là do định mệnh an bài, giữa ta và ngươi có duyên. Có điều ước gì không? Ta có thể giúp ngươi thực hiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhìn ông ta, không nhịn được bật cười lạnh, đóng giả cũng ra dáng lắm đấy: “Điều ta muốn, ngươi không cho nổi đâu.”
Hắn cũng không giận, chỉ lặng lẽ nhìn tôi: “Ngươi muốn thiên hạ thái bình, yêu tà bị diệt? Hay là… muốn trượng phu của ngươi, Long Vương Minh Uyên, quay về bên cạnh?”
Tôi giật bắn, không thể tin nổi mà ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao ngươi lại…”
Tôi kịp ngậm miệng lại, nhưng hắn dường như đã nhìn thấu lòng tôi.
“Vân Như Ý, ta hiểu ngươi. Hơn ba trăm năm trước, Long Vương Minh Uyên chọn ngươi, dạy ngươi pháp thuật, dẫn ngươi bước vào con đường hàng yêu. Hắn là phu quân ngươi, cũng là sư phụ của ngươi.”
“Về sau, hắn vì trừ tà cứu thế mà bị ma khí xâm nhập. Thập đại linh môn đành phải phong ấn hắn dưới chân núi Đông Sơn, mới đổi lấy được sự thái bình tạm thời. Vân Như Ý, ngươi không muốn cứu hắn sao? Hai người xa cách hàng trăm năm, chẳng lẽ trong lòng ngươi không oán trách gì à?”
Hắn cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn bi thương và từ bi.
Tôi trầm mặc nhìn thẳng vào mắt hắn, vài giây sau bật cười khinh miệt: “Ngươi là thứ gì chứ?”
“Chuyện giữa ta và Minh Uyên, còn chưa tới lượt ngươi phán xét.”
“Nói nhiều như thế, đến cả chân thân cũng không dám hiện, ta thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi là thứ yêu nghiệt nào!”
Nói xong, tôi lùi mạnh một bước, hai tay chắp lại, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ.
Một chiếc gương hiện ra trong tay tôi, phát ra kim quang chói mắt.
“Gương Phục Yêu!?”
Giọng nói của Tàng Khang không còn vẻ đạo mạo giả tạo như trước, mà đã lộ ra sự hốt hoảng thực sự.
Tôi phóng chiếc gương thẳng về phía hắn, hắn vội nhào người tránh, lăn khỏi đài sen.
Nhưng ánh sáng từ gương Phục Yêu vẫn kịp chiếu thẳng vào người hắn.
Tàng Khang hét lên một tiếng thê lương, thân hình bắt đầu biến dạng.
Khi rơi xuống đất lần nữa, hắn đã biến thành một con quái vật hình dạng như lợn, dài khoảng hai mét, cao hơn một mét.
Toàn thân hắn có màu xanh, hai tai lớn rũ xuống, bốn chiếc răng nanh dài trắng như ngà voi lộ ra ngoài miệng.
Tàng Khang ngửa đầu gào rú, rồi quay đầu bỏ chạy.
Khi thân thể hắn va vào ranh giới hư vô, cảnh vật xung quanh bắt đầu sụp đổ, tiêu tán.
Một luồng ánh sáng trắng chói lòa lóe lên, tôi theo phản xạ nhắm mắt lại.