Mấy chương trước, cô đã từng nhìn thấy ID đó vài lần rồi—lần nào cũng là đánh giá xấu. Nghĩ kỹ lại thì cô nhận ra người này luôn đứng về phía thiên kim giả. Cách hành văn, ngữ khí, và những điều được nói ra đều có mùi "bất thường". Rõ ràng là có vấn đề.
Sau một hồi suy nghĩ, cô bình tĩnh gõ từng chữ để trả lời:
"Đúng là số phận đã sắp đặt như vậy, nhưng người được lợi lại cứ thích giả bộ hoa sen trắng. Không những không hề áy náy, lại còn cố tình chèn ép thiên kim thật. Vậy thì chẳng phải là quá vô lương tâm sao? Dù gì cha mẹ ruột của người ta cũng đã nuôi nấng thiên kim giả suốt nhiều năm. Nếu thực sự có chút lương tri, chẳng lẽ không nên quan tâm đến giọt m.á.u ruột thịt của cha mẹ nuôi mình hay sao?"
Bình luận này vừa đăng lên, phần lớn độc giả đều đồng tình với quan điểm của La Hiểu Du.
Thích Ánh Tuyết thì tức muốn bốc khói, lập tức gõ lại:
"Sao bạn biết đây không phải là do thiên kim thật cố tình bôi nhọ người ta? Lỡ đâu toàn là suy đoán phiến diện thì sao?"
Ngay lập tức có người bình luận phản pháo lại:
"Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài: Cái này... chẳng phải chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi à? Tác giả viết thế thì đọc vậy đi, bạn nhập vai hơi sâu rồi đó!"
Thích Ánh Tuyết nhìn màn hình, nghẹn lời.
"..."
Cô vừa rồi thật sự tức đến lú cả đầu.
Thôi, bỏ đi, đọc tiếp chương mới cho khuây khỏa vậy.
[Niềm vui đến luôn trong lúc không ngờ nhất.]
Vài ngày sau, chú Tô bỗng nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ có số tiền lớn, kèm theo giấy tờ sang tên một căn biệt thự.
Ông nói, đây là lời cảm ơn vì tôi đã giúp ông hoàn thành tâm nguyện.
Tôi hơi ngẩn ra, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Đọc đến đây, Thích Ánh Tuyết tròn xoe mắt.
"Chú Tô... điên thật rồi à?"
[...]
Mấy ngày gần đây tôi liên tục gặp phải những chuyện kỳ lạ, vì thế quyết định đến đạo quán ở ngoại ô bái lạy cầu an.
Trên đường đi, tôi tình cờ nhìn thấy một khu nhà máy bỏ hoang. Nơi đó cách đạo quán không xa, nhưng điều kỳ quái là có một làn khí đen dày đặc tụ lại phía trên.
Tôi không dám nhìn lâu, chỉ cúi đầu lặng lẽ rời đi.
Khi trở về nhà, bầu không khí trong nhà lại càng khác thường.
Mẹ tôi ngồi thẫn thờ khóc trên ghế. Cha thì nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp. Còn anh cả thì đột nhiên nói một câu:
"Sức tưởng tượng của em đúng là phong phú thật đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi ngẩn người bước về phòng, lòng không nguôi nỗi bất an.
Cái nhà này đúng là không thể ở lâu được nữa.
Chi bằng... chuyển tới căn biệt thự chú Tô vừa cho đi, ở một mình cũng yên ổn hơn.
Tại phòng khách tầng ba.
Thích Trường Vinh và Cố Xảo cùng đặt điện thoại xuống, cả hai nhìn nhau sững sờ.
Một lát sau, Cố Xảo lên tiếng trước:
"Em nhớ ở ngoại ô phía Tây mình còn một căn biệt thự, hay là sang tên cho Tiểu Tuyền đi."
Thích Trường Vinh gật đầu:
"Mai anh bảo A Lẫm đưa con bé đi chọn mấy chiếc xe, rồi thuê lái xe riêng cho nó luôn."
"Nhà Nature mới ra bộ sưu tập trang sức mới, để em đặt cho con bé vài bộ."
"Phải cho nó ra ngoài nhiều một chút, quen biết thêm bạn bè... À không khoan! Con bé không định bỏ nhà đi thật đấy chứ?!"
Hai vợ chồng nhìn nhau, lòng thấp thỏm không yên. Cả hai lập tức cầm điện thoại lên đọc tiếp chương truyện.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Cố Xảo đọc tới câu cuối, không khỏi xót xa thì thầm:
"Con bé thật sự đang trách vợ chồng mình sao?"
Thích Trường Vinh thở dài, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Ông quay sang hỏi vợ:
"Bà xã, thành phố mình có đạo quán nào nổi tiếng không?"
Cố Xảo lập tức đáp:
"Linh Hư Quan! Em nghe Mã Anh Lan nhắc tới mấy lần rồi, nó nằm trên ngọn núi ở ngoại ô phía Bắc. Sao anh hỏi vậy?"
Thích Trường Vinh giật mình:
"Ở ngoại ô phía Bắc..."
Ông lập tức nhớ lại từng câu từng chữ trong tiểu thuyết, sắc mặt thoáng biến đổi. Những ngày qua, ông đã đọc truyện không sót chữ nào và nhận ra rằng—mọi chi tiết Thích Tuyền viết đều có ẩn ý, không một lời nào là dư thừa.
Mảnh đất mà ông đang định đầu tư... lại đúng nằm ở khu ngoại ô phía Bắc.
Và quả thực, nơi đó đúng là có một nhà máy bỏ hoang!
Nếu lời miêu tả về "khí đen" là thật, vậy có thể đó là điềm báo chẳng lành.
Ông lại nhớ tới việc Hoàng Khải Phong tìm đến mình hôm qua. Trong truyện có đoạn nhắc tới “hai vị khách”, khiến lòng ông không khỏi lạnh toát.