Nhật Ký Hào Môn

Chương 46



Ngay cả Thích Lẫm cũng cảm thấy áy náy. Dù trước đây có lạnh lùng đến đâu, khi đọc tới câu "đầu óc không tốt", anh ta cũng không tránh được một tiếng thở dài.

Một cô bé vì mưu sinh mà chật vật lăn lộn, bị cuộc sống đè ép đến mức không thể học hành đến nơi đến chốn — điều đó vốn chẳng phải lỗi của cô. Ấy vậy mà anh ta lại đổ hết tính cách gai góc và sự cứng đầu của cô thành vấn đề "tâm lý". Nghĩ lại, đúng là anh ta đã quá vô tri, cũng quá tàn nhẫn.

Thấy em gái vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thể chẳng còn kỳ vọng gì ở gia đình này nữa, Thích Lẫm bỗng nghiêm túc mở lời:

"Anh đọc tiểu thuyết của em rồi. Phải nói là trí tưởng tượng phong phú thật đấy."

Thích Tuyền im lặng trong chốc lát, rồi khẽ gật đầu:

"Cảm ơn. Em lên gác trước."

Phòng khách tầng hai, Vương Hoa đang bị cưỡng chế ở lại chờ. Nghe thấy tiếng động liền lập tức bay ra đầu cầu thang nghênh đón. Vừa nhìn thấy Thích Tuyền, vừa nhìn sang người đi bên cạnh cô, lập tức kinh ngạc kêu lên:

"Đại sư! Người kia là ai thế?!"

Tô Dung hơi nhướng mày, ánh mắt hờ hững đảo qua Vương Hoa một lượt, rồi cụp mi xuống, không thèm đáp lời. Đối với cậu, con quỷ này tướng mạo tầm thường, khí tức yếu kém, hoàn toàn không có khả năng tranh đoạt vị trí bên cạnh Thích Tuyền — căn bản không đáng để để tâm.

Thích Tuyền nhìn hai người rồi thản nhiên nói:

"Tô Dung, hai người xuống phòng khách nói chuyện đi. Tôi về phòng đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói xong, cô xoay người trở vào phòng ngủ, nhanh chóng mở máy tính, bắt đầu gõ chương mới cho tối nay.

Giao diện hệ thống nhanh chóng hiện ra dòng thông báo khiến người ta phấn khích:

【Đại lão, “Cố Phán Lưu Liên” đã đập một nghìn địa lôi, “Tuế Tuế Trường Vinh” đập một nghìn địa lôi, “Lẫm Lẫm Sinh Uy” đập một nghìn địa lôi, cộng thêm “Lâm Hải Sâm Sâm” cùng nhiều độc giả khác tặng quà, tổng giá trị danh vọng hiện đã đạt 576.000 điểm. Quy đổi ra tuổi thọ thì khoảng 570,6 ngày, xấp xỉ hai năm!】

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Được ôm đùi vàng của độc giả trung thành, cảm giác đúng là quá tuyệt vời!

Thích Tuyền bật cười vui vẻ. Đời trước điều khiến cô tiếc nuối nhất chính là tuổi thọ ngắn ngủi. Giờ có thể sống thêm hai năm nữa — tuy vẫn còn cách xa cái gọi là trường thọ trăm tuổi — nhưng tiểu thuyết của cô mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà!

Cùng thời điểm đó, Thích Ánh Tuyết bận rộn với lịch quay, gần như không có thời gian quan tâm đến tiểu thuyết của Thích Tuyền. Đến tận mười giờ rưỡi đêm, quay xong cảnh cuối cùng, về tới khách sạn, cô ta mới sực nhớ ra mình đã bỏ lỡ hai chương mới. Không biết lần này Thích Tuyền lại "dìm hàng" mình kiểu gì, cô ta đành gắng chống lại cơn buồn ngủ mà mở điện thoại ra xem.

Vừa đọc đến cuối chương bốn, cơn giận lập tức bùng lên.

Cái gì mà "trong nhà xảy ra đủ thứ chuyện mà cô ấy không hề hay biết"? Rồi thêm "đúng là người hạnh phúc" nữa? Ý gì đây?!

Chuyện trong nhà? Nhưng đã có ai gọi điện nói gì với cô ta đâu!

Thích Ánh Tuyết vốn định gọi điện ngay lập tức để hỏi cho ra lẽ, nhưng nhìn đồng hồ đã khuya, sợ làm phiền cha mẹ nghỉ ngơi nên đành thôi. Trong lòng vẫn nghẹn một bụng tức, cô ta liền lên trang bình luận để lại một dòng đầy bất mãn:

【Nhất Thụ Hồng Mai Khai: Không biết nên nói gì nữa, sao Tề Bạch Thủy cứ phải móc mỉa thiên kim giả mãi thế? Bị ôm nhầm thì đâu phải lỗi của thiên kim giả, muốn trách thì trách số phận chứ. Nữ chính cứ như một oán phụ chua ngoa ấy.】

Lúc này, La Hiểu Du đang nằm trên giường đọc xong chương mới cũng tranh thủ quay lại trang chủ xem bình luận. Và cô nhanh chóng phát hiện ra bình luận bất mãn của “Nhất Thụ Hồng Mai Khai”…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com