Nhật Ký Hào Môn

Chương 467



Tại biệt thự Lâm Hồ, hệ thống cũng sợ đến run rẩy sau khi nghe thấy những lời đó.

Nó dè dặt hỏi: [Đại lão, ông ta thật sự phát hiện ra Bùa Lưu Ảnh sao?]

Thích Tuyền vẫn giữ vẻ bình tĩnh: [Phát hiện thì sao? Không phát hiện thì thế nào?]

[Nhưng nếu ông ta phát hiện ra thật thì chứng tỏ ông ta mạnh lắm đấy!]

Thích Tuyền đáp: [Đừng quên, điểm mạnh của ông ta là suy đoán lòng người. Rất có thể ông ta chỉ dựa vào góc độ của Bùa Lưu Ảnh để phán đoán ra vị trí đặt bùa, rồi cố tình nói ra mấy câu kia.]

[Thế nên, ông ta chỉ đang nghi ngờ?]

Thích Tuyền gật đầu: [Không thể chắc chắn được. Nếu thật sự có Bùa Lưu Ảnh, thì câu nói kia có tác dụng uy hiếp, khiêu khích. Còn nếu không có, thì lời đó vẫn đủ để khiến Thái Quang lo sợ và rối loạn.]

Hệ thống cuối cùng cũng hiểu ra. Gã Hạ Tu Dư này thật sự là cáo già! Nhưng—

[Lúc trước chẳng phải ngài bảo Bùa Lưu Ảnh đã được nâng cấp rồi sao? Sao ông ta vẫn đoán ra được?]

Thích Tuyền đáp: [Nếu toàn bộ chuyện thanh trừng tổ chức Thiên Tề là một nước đi của ông ta để thử phản ứng của chúng ta thì sao?]

Hệ thống im bặt, sống lưng lạnh toát. Tên này quá đáng sợ!

Dù là Đào Hoa Ấn hay Âm Hôn, Thích Tuyền đều xử lý rất dễ dàng. Nhưng từ lúc tổ chức Thiên Tề trồi lên khỏi mặt nước, tình thế đã khác. Trong khoảng thời gian đó, Thích Tuyền liên tục sáng tạo ra nhiều loại bùa mới như Bùa Áp Súc, Bùa Tụ Kiếm, Bùa Đoàn Kết—năng lực chế bùa của cô khiến người khác không khỏi kinh ngạc.

Nếu phân tích theo chiều hướng này, Hạ Tu Dư hoàn toàn có thể suy đoán được cô còn có thể tạo ra những loại bùa lợi hại hơn nữa.

Thực chất, toàn bộ hành động của Hạ Tu Dư đều là một ván cược.

Ông ta chưa từng ra mặt, chưa từng để lộ dấu vết, chưa từng tự tay làm bất cứ điều gì. Ông ta chỉ biết lợi dụng dục vọng và sự ngu muội của người khác để âm thầm loại bỏ chướng ngại, thu thập năng lượng hiến tế phục vụ cho bản thân.

Ông ta cược rằng Thiên Đạo sẽ không thể trừng phạt mình.

Chỉ khi sai người truyền tin cho Nghiêm Phụng Khanh, có lẽ đó mới là lần đầu tiên Hạ Tu Dư đích thân nhúng tay vào. Cũng có thể ông ta đã tìm ra cách để tránh tai họa, hoặc đã chuẩn bị sẵn tâm lý trả giá.

Và câu nói cuối cùng trước Bùa Lưu Ảnh—có thể cũng chỉ là một phép thử mà thôi.

Nếu quả thật có người đang theo dõi qua Bùa Lưu Ảnh, vậy thì ông ta đã đạt được mục đích. Còn nếu không có, ông ta vẫn có thể khiến đối phương hoài nghi và mất phương hướng.

Ông ta ẩn mình trong bóng tối, để chính phủ tự làm hao tổn sức lực vì những quân cờ như Thái Quang, Cao Bội Lan, rồi âm thầm quan sát tất cả từ sau màn, hưởng thụ cảm giác thao túng mọi người trong lòng bàn tay.

Hệ thống lắp bắp hỏi: [Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?]

Thích Tuyền trầm ngâm chưa đáp.

Lúc này, Linh Sinh đưa tới một chiếc điện thoại, mở ra giao diện theo dõi: [Quỷ lực của ông ta gần như đã đầy.]

Thích Tuyền nhíu mày: “Anh nhìn ra được sao?”

Linh Sinh gật đầu chắc chắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quỷ lực sắp đầy đồng nghĩa với việc Hạ Tu Dư sắp đạt cảnh giới Quỷ Vương.

Thích Tuyền nghi hoặc: “Nếu đã sắp thành Quỷ Vương, dựa theo tính cách thận trọng của ông ta thì lẽ ra phải trốn trong hang núi như Thái Cát, sao còn cố tình khiêu khích?”

Trừ phi… ông ta còn mưu đồ khác.

Xác định được Hạ Tu Dư đang có toan tính, phía chính phủ không thể nào ngồi yên thêm được nữa. Cục Điều tra lập tức hành động, phát lệnh bắt giữ Thái Quang và Chương Phong tại Linh Hư Quan.

Sau khi tận mắt nhìn thấy hư ảnh của Hạ Tu Dư tan biến, Thái Quang rốt cuộc cũng ý thức được mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Cậu ta vội vàng quay về ký túc xá, định xóa sạch mọi dấu vết, hủy thiết bị điện tử, rồi lặng lẽ bỏ trốn. Nhưng không ngờ phía chính phủ ra tay còn nhanh hơn.

Nhờ có bùa chú cấp cao do Thích Tuyền đích thân cung cấp, nhóm điều tra đã kịp thời bắt giữ cả người lẫn quỷ—Thái Quang và Chương Phong không thể trốn thoát.

Chương Phong trợn tròn mắt, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra: “Mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi hả?!”

Các điều tra viên nhìn nhau đầy khó xử. Mặc dù anh ta từng là diễn viên, nhưng lúc này không ai còn tâm trạng thưởng thức màn diễn xuất ngớ ngẩn đó nữa.

Thái Quang và Chương Phong bị áp giải vào phòng thẩm vấn.

Cùng thời điểm, Cục Điều tra thành phố Long Hải cũng lần ra dấu vết của Cao Bội Lan. Cô ta có đặc điểm giống Chương Phong—người bình thường không thể phát hiện, thiết bị giám sát cũng không nhận diện được quỷ khí. Tuy nhiên, Cao Bội Lan lại xuất hiện trong căn hộ của Phan Hạo, không chỉ vậy còn ra tay hành hạ anh ta.

Tiếng hét đau đớn của Phan Hạo vang ra từ bên trong khiến các điều tra viên đang canh chừng ở ngoài lập tức cảnh giác. Họ xông vào, bắt sống Cao Bội Lan ngay tại trận.

Tin tức nhanh chóng được truyền về tổng cục, khiến Lý Quốc Diên nhíu mày suy nghĩ. Mọi chuyện diễn ra quá trơn tru, như thể có kẻ cố ý dâng từng quân cờ lên cho Cục Điều tra.

Không chỉ có Cao Bội Lan, cả Thái Quang cũng vậy—giống như thể có ai đó đang sắp đặt mọi thứ từ trong bóng tối.

Mộng Vân Thường

Hai cục Long Giang và Long Hải cùng lúc tiến hành thẩm vấn, toàn bộ quá trình được truyền phát trực tiếp về tổng cục Long Kinh.

Ở Cục Điều tra thành phố Long Giang, Mạnh Vân Tranh đích thân chỉ đạo thẩm vấn.

Người đầu tiên ông thẩm vấn là Chương Phong.

Người này thực chất đã c.h.ế.t từ năm năm trước, theo Hạ Tu Dư cũng chưa lâu. Trong thời gian đó, hắn ta thường trà trộn vào các đoàn phim, đảm nhận vai quần chúng—một thân phận mờ nhạt nhưng rất dễ ẩn mình.

Lúc bị bắt, biểu cảm của Chương Phong tỏ rõ vẻ ngơ ngác và hoang mang: “Các anh bắt nhầm người rồi! Tôi chỉ là một diễn viên phụ thôi, là công dân tốt, tuân thủ pháp luật!”

Mạnh Vân Tranh chẳng nói gì, chỉ xách một túi vật chứng trong suốt ra đặt lên bàn. Bên trong là một tấm thẻ căn cước: “Chứng minh giả này làm khá khéo đấy. Anh làm ở đâu vậy?”

Lần đầu tiên trong sự nghiệp, ông gặp phải trường hợp... quỷ cũng có giấy tờ giả hợp lệ.

Chương Phong lặng thinh.

Mạnh Vân Tranh gõ mặt bàn, giọng thản nhiên: “Đừng diễn nữa. Anh là quỷ, chúng tôi đều biết cả.”

Chương Phong cười khổ: “Tôi thừa nhận mình là quỷ, nhưng mà tôi yêu nghề diễn xuất thật lòng đấy. Là quỷ thì cũng không có nghĩa là không được làm diễn viên, đúng không? Tôi không g.i.ế.c ai cả, các anh không thể bắt tôi chỉ vì chuyện đó.”

Sự thật thì những gì Chương Phong làm không khác nhóm Siren là bao. Hắn trà trộn vào đoàn phim, tìm kiếm những người dễ bị tổn thương, tìm hiểu ham muốn, dục vọng của họ, rồi lặng lẽ dẫn dụ họ bước vào tế đàn. Những người đó đều tự nguyện, chẳng ai ép buộc cả.

Theo luật, tự sát không bị xem là phạm tội.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com