Nhật Ký Hào Môn

Chương 468



Giống như nhóm Siren dùng danh nghĩa tình yêu để thao túng cảm xúc, Chương Phong dùng nghệ thuật và đam mê để phóng đại dục vọng. Khi họ tuyệt vọng nhất, linh hồn sẽ sản sinh ra loại cảm xúc cực đoan mà các quỷ tu như hắn đặc biệt yêu thích. Năng lượng sinh ra trong khoảnh khắc ấy sẽ trở thành nguồn dinh dưỡng giúp hắn tu luyện.

Đúng vậy—Chương Phong là một quỷ tu.

Khác với những loại quỷ bình thường chỉ biết hút sinh khí và g.i.ế.c chóc, quỷ tu luyện theo bí pháp đặc biệt, khiến họ ngày càng giống người sống. Sau năm năm, hắn đã có thể ăn uống, cười nói như người thường, thậm chí ngoại hình cũng chẳng khác gì con người.

Hắn từng vô tình thấy được loại quỷ thuật này trong một cuốn sách cổ—không rõ tên gọi, chỉ biết rằng nhờ nó, hắn có thể cảm ứng được sự tồn tại của những quỷ tu khác, đồng thời sinh ra một loại cảm giác thần phục tự nhiên với “đại sư”.

Chương Phong không ngu. Trên đời này, chẳng có gì là miễn phí. Hắn chọn bước lên con đường “hiến tế”, đổi lại là thoát khỏi luân hồi, tất nhiên cũng phải trả giá.

Cái giá đó là một thứ xiềng xích vô hình mà đại sư đặt lên hắn.

Chính vì thế, hắn rất khó chịu khi nhìn thấy Thái Quang.

Bởi vì Thái Quang là người sống duy nhất trong đám bọn họ—và cũng là kẻ được đại sư quan tâm nhiều nhất.

Chỉ cần nhìn vào chuyện tối nay cũng thấy rõ — Thái Quang dám cả gan đi thẳng vào hậu điện để gặp đại sư, còn bọn họ thì lại không có tư cách đó.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Chương Phong tối sầm lại.

Chẳng lẽ cái tên ngu xuẩn đó đã lộ tẩy rồi?

Anh ta tức đến mức mặt mày nhăn nhó, đôi môi mím chặt đầy bất mãn.

Đúng là đứa trẻ con chưa mọc đủ răng khôn. Mới gặp chút rắc rối đã vội vàng chạy đi tìm đại sư mách lẻo khóc lóc. Giờ hay rồi, khóc một phát tới thẳng Cục Điều tra luôn!

Mạnh Vân Tranh liếc mắt nhìn biểu cảm của Chương Phong, giọng điệu đột nhiên nhẹ bẫng:

“Tối nay Thái Quang đến tìm Hạ Tu Dư, nói rằng anh làm việc không nghiêm túc, suốt ngày chỉ biết bày trò diễn kịch…”

“Cậu ta nói láo!” Chương Phong suýt nữa thì đập bàn: “Chính cậu ta mới là kẻ vô dụng! Cả ngày chỉ biết dán mặt vào cái máy tính, hỏi cái gì cũng không biết!”

“Vậy nghĩa là, anh có quen biết với Hạ đại sư nhỉ?” Mạnh Vân Tranh từ tốn nói, ánh mắt như đang chờ xem kịch vui. “Kể nghe chút đi, anh và ông ta thân thiết tới cỡ nào?”

Chương Phong: “…”

Trong phòng thẩm vấn bên cạnh, Thái Quang vẫn giữ nguyên thái độ im lặng.

Cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ vì một lần lén gặp đại sư mà lại bị Cục Điều tra bắt sống.

Câu nói của đại sư đêm nay lại lặp đi lặp lại trong đầu: “Có rất nhiều ánh mắt đang nhìn ngươi.”

Cậu ta bắt đầu run sợ thật sự.

Đường Miên ngồi đối diện, lạnh giọng nói: “Cậu là U Linh trên mạng, từng theo dõi không biết bao nhiêu người. Bây giờ cậu bị người khác theo dõi lại, cảm giác thế nào?”

Thái Quang mím môi, không nói một lời.

Cậu ta nghĩ, đại sư sẽ bảo vệ mình như những lần trước. Nhưng lần này thì khác.

Trước khi rời đi, ông ta chỉ liếc cậu ta một cái — ánh nhìn lạnh nhạt như thể chưa từng quen biết.

Đường Miên không buông tha, tiếp tục đánh vào tâm lý:

“Cậu tên là Thái Quang, nhưng lại phải sống dưới lòng đất như cống rãnh. Mười bảy tuổi, lứa tuổi đáng lẽ phải ngồi trong lớp học, mơ mộng về tương lai, thì cậu lại đang ngồi ở đây, trong một phòng thẩm vấn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái Quang vẫn không phản ứng, chỉ ngồi tựa vào ghế, mắt nhìn trống không, giống như linh hồn bị hút sạch.

Đường Miên nhẹ nhàng đổi giọng: “Cậu chưa từng nghĩ đến việc tìm lại bố mẹ ruột của mình sao?”

Lời nói đó như đánh trúng tâm tư. Cuối cùng, Thái Quang quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng nhưng sắc bén. “Tôi biết họ là ai.”

“Vậy tại sao…”

“Bọn họ là bọn họ. Tôi là tôi. Liên quan gì tới nhau chứ?”

Đường Miên khựng lại.

Thái Quang cười nhạt, giọng điệu đầy cay độc: “Tôi chẳng qua chỉ là một món đồ bị thất lạc. Mất rồi thì thôi. Bọn họ chẳng hề đau lòng. Họ đã có một đứa con trai hoàn hảo, tôi trở về thì chỉ làm mất mặt họ mà thôi.”

Cậu ta khẽ nghiêng đầu: “Cô muốn phản bác đúng không? Người lớn các người lúc nào cũng đạo đức giả. Đừng lôi mấy lời sáo rỗng đó ra với tôi, tôi nghe mà buồn nôn.”

Đường Miên bình tĩnh đáp: “Cậu chưa từng thử, sao biết họ không cần cậu?”

Thái Quang nhìn cô, cười khẩy: “Thích cố vấn của mấy người không phải minh chứng sống à? Cô ta giỏi giang như vậy, tìm được cha mẹ ruột rồi thì sao chứ?”

Cậu ta nhếch môi, khinh khỉnh: “Mấy người đừng tốn công vào tôi nữa. Dù sao đại sư cũng sắp thành công rồi. Nếu Thích cố vấn đang xem đoạn thẩm vấn này thì tôi cũng tiện nhắc nhở một câu — nếu các người không sớm tìm ra ông ấy, thì hãy chuẩn bị tinh thần đón chào sự ra đời của một Quỷ Vương đi.”

Tại biệt thự Lâm Hồ, đúng như lời cậu ta nói, Thích Tuyền đang theo dõi đoạn thẩm vấn.

Chương Phong và Thái Quang đều im như thóc. Cao Bội Lan cũng chẳng hé răng.

Chỉ một lúc sau, cô nhận được cuộc gọi từ Lý Quốc Diên.

“Đại sư, tôi có chuyện không hiểu muốn hỏi cô.”

“Ông nói đi.”

Mộng Vân Thường

“Rõ ràng Cao Bội Lan luyện quỷ thuật loại đặc biệt, sẽ không để lộ ra quỷ khí. Nhưng tại sao nam quỷ kia lại phát hiện ra được trong điện thoại của Thiệu Tinh có quỷ khí? Chưa kể lần trước tra án, chúng ta cũng phát hiện quỷ khí từ Hùng Vượng Xuân.”

“Giống như có người cố ý thả manh mối để dẫn dắt chúng ta điều tra.” Lý Quốc Diên hạ giọng, vẻ mặt đầy nghi ngờ. “Mà tất cả đều hợp lý đến mức không ai nghi ngờ gì cả.”

Thích Tuyền trầm mặc giây lát rồi nhẹ nhàng đáp: “Tự ông ta đưa đầu vào rọ.”

Nếu Hạ Tu Dư đã che giấu thuộc hạ kỹ lưỡng đến vậy, chỉ cần tiếp tục hiến tế người sống thì sức mạnh sẽ ngày một lớn mạnh. Căn bản không cần thiết phải để lộ dấu vết để người khác lần ra ông ta.

Huống hồ, ông ta còn biết rõ rằng việc hiện thân trước pho tượng đá tối qua sẽ gây ra sóng gió.

Chỉ có hai khả năng:

Một là ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, không sợ gì nữa.

Hai là, ông ta đang cố tình gợi ý.

Thích Tuyền nghiêng về vế thứ hai hơn.

“Ông ta muốn dẫn dụ tôi,” cô nói. “Không chỉ mình tôi, mà còn cả Linh Sinh.”

Lý Quốc Diên cau mày: “Ý cô là… ông ta từng dùng Nghiêm Phụng Khanh và Đinh Tập để áp chế vận mệnh của Linh Sinh?”

“Đúng vậy.”

Giọng Thích Tuyền nhẹ nhàng vang lên, nhưng lạnh buốt như băng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com