Nhật Ký Hào Môn

Chương 466



Thái Quang khựng lại một lúc.

Cậu bỗng nhận ra, sau khi tổ chức Thiên Tề bị xóa sổ, bản thân mình thực sự chẳng còn việc gì đáng kể để làm. Ngoài việc thỉnh thoảng theo dõi tình hình bên phía chính phủ và gửi báo cáo định kỳ cho đại sư, thì hoàn toàn… vô dụng.

Cảm giác trống rỗng chầm chậm lan ra. Có phải cậu… đã không còn giá trị gì nữa?

Thấy cậu đột nhiên thất thần, Chương Phong lại mỉa mai thêm một câu: “Ờ ha, trước kia cậu làm việc cho Thái Cát, giờ hắn bay màu rồi, đúng là cậu cũng rảnh thật.”

Nghe đến đây, Thái Quang không cười nổi nữa. Cậu thở dài nặng nề: “Thái Cát bị bắt, liệu có khai ra tôi không? Nếu Cục Điều tra lần ra được tôi, anh nghĩ anh còn chạy thoát được à?”

Chương Phong im lặng.

Một lát sau, anh ta nhíu mày, nói: “Cho dù Thái Cát có nói ra cậu thì Cục Điều tra cũng đâu biết cậu đang trốn ở đâu. Họ không thể mò tới tận đây được.”

Sau lưng Thái Quang đột nhiên lạnh buốt.

Cậu nhớ tới tiếng gõ cửa ban sáng—tiếng gõ kỳ lạ từ khoảng không trống rỗng bên ngoài cánh cửa. Rốt cuộc có phải là Cục Điều tra đã lần ra tung tích không? Linh Hư Quan này… có thật sự an toàn?

Khi Thiên Tề sụp đổ, cậu từng nhận được tin báo, bảo rằng hãy đến Linh Hư Quan ở thành phố Long Giang lẩn trốn. Lúc đó, Thái Quang đã do dự rất lâu. Bởi nơi này có sự hiện diện của Thích Tuyền—một cái tên khiến cậu chỉ nghe thôi cũng sợ c.h.ế.t khiếp.

Nhưng mệnh lệnh từ đại sư thì không thể trái lệnh. Vậy nên cậu vẫn tới đây, nín thở mà sống tạm.

Ban đầu cậu giấu mình cẩn thận, sau một thời gian không thấy ai phát hiện, sự cảnh giác cũng dần dần lơi lỏng. Thậm chí khi biết tổ chức đã tan rã, cậu vẫn chẳng mấy bận tâm—vì tất cả đều nằm trong tính toán của đại sư. Đại sư đã nói, Thiên Tề không còn lý do tồn tại nữa. Nó nên biến mất.

Nhưng còn cậu thì sao? Cậu vẫn còn “tồn tại” không?

Bất chợt, Thái Quang đứng phắt dậy.

“Cậu định làm gì?” Chương Phong cau mày.

“Tôi muốn đi gặp đại sư.”

“Bây giờ ngài ấy chắc bận, cậu đừng đến làm phiền.”

“Nhưng tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói!”

Thấy thái độ của Thái Quang, Chương Phong bắt đầu nghi ngờ: “Chuyện gì quan trọng đến mức đó?”

Thái Quang không trả lời. Cậu cảnh giác liếc nhìn xung quanh, như thể cảm nhận được có thứ gì đó đang âm thầm theo dõi.

“Tôi không nói cho anh biết.”

“Xì—ngày nào cũng ngồi cày mạng, có chuyện gì nghiêm trọng được chứ? Đừng có làm phiền đại sư.” Chương Phong thở ra, giọng đầy bất mãn.

Nhưng Thái Quang đã bị nỗi bất an xâm chiếm, cậu quả quyết: “Tôi nhất định phải đi!”

Bất chấp lời ngăn cản, cậu chạy vội khỏi ký túc xá. Lá Bùa Lưu Ảnh đang vô hình bám trên tường lặng lẽ tách ra, bám sát theo từng bước cậu ta, lướt thẳng về phía hậu điện của Linh Hư Quan.

Bên trong đại sảnh yên tĩnh của hậu điện, một pho tượng đá hình dáng thanh cao đạo mạo đứng sừng sững tại trung tâm. Nhìn thấy tượng đá, Thái Quang lập tức quỳ sụp xuống, vẻ mặt căng thẳng như đang đối mặt với thần thánh.

“Đại sư, hôm nay… hình như tôi đã phạm phải sai lầm. Tôi không nên mở cửa, nhưng thứ kia cứ quấy rầy mãi. Tôi thật sự lo nó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài. Giờ tôi phải làm sao đây?” – cậu lẩm bẩm, gần như thì thầm, như đang cầu khẩn sự chỉ dẫn từ thần linh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Pho tượng đá vẫn trầm mặc như cũ.

Thái Quang tiếp tục nài nỉ, giọng run rẩy vì sợ: “Tôi biết mình không nên làm phiền ngài, nhưng tôi thật sự rất hoang mang… Ngài có thể chỉ cho tôi một con đường đúng không?”

Thực ra, thứ khiến cậu sợ không phải là lỗi lầm, mà là kết cục của mình. Cậu sợ mình rồi cũng sẽ thành một cái tên bị bỏ rơi như Thái Cát. Cái gọi là trung thành, chẳng qua vì cậu biết rõ—‘vị thần’ mà cậu tôn thờ nắm giữ sinh tử của cậu trong tay.

Tại biệt thự Lâm Hồ, hình ảnh do Bùa Lưu Ảnh ghi lại đã được truyền về trung tâm theo dõi. Hệ thống bật thốt:

[Cậu ta… đang nói chuyện với một pho tượng đá? Chẳng lẽ cái gọi là ‘đại sư’ kia chính là con quỷ ẩn bên trong tượng?]

Thích Tuyền bình tĩnh phân tích: “Có thể pho tượng chỉ là vật trung gian.”

Cô cảm nhận một lúc, rồi quay sang hỏi Linh Sinh: “Anh có thấy có quỷ khí không?”

Linh Sinh lắc đầu.

Hệ thống thở dài:

[Nếu như con quỷ này không phản ứng lại với Thái Quang, vậy thì kể cả khi mình dùng Bùa Lưu Ảnh đi theo, cũng chẳng tìm ra nó được.]

Đúng lúc đó, trên pho tượng đột nhiên lóe lên một luồng sáng nhàn nhạt. Ngay sau đó, một bóng người mờ ảo hiện lên trước tượng. Người này có khuôn mặt thanh tú, khí chất lạnh lùng, thần sắc vừa thương hại vừa cao ngạo.

Tại phòng thẩm vấn, Lý Quốc Diên lập tức chuyển đoạn video tới màn hình lớn. Thái Cát vừa nhìn thấy hình ảnh ấy, lập tức rít lên: “Là ông ta! Chính là ông ta!”

“Ông ta là Hạ Tu Dư!”

Mộng Vân Thường

Hạ Tu Dư—người từng được cho là đã c.h.ế.t bốn mươi năm trước, không để lại bất kỳ tư liệu hình ảnh hay chân dung nào. Ngay cả Quy Nguyên Tông cũng không có thông tin. Cục Điều tra tất nhiên càng không.

Nhưng giờ đây, cái tên đó, khuôn mặt đó, lại xuất hiện ngay giữa trung tâm Linh Hư Quan.

Cục Điều tra tạm thời không thể xác định rõ tình hình, đành để Thái Cát đứng ra xác nhận. Đúng lúc đó, Hạ Tu Dư bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như xuyên qua Bùa Lưu Ảnh, nhìn thẳng vào Thái Cát.

Ánh mắt ông ta bình tĩnh và sâu thẳm, giống hệt như ánh mắt từng xuất hiện bốn mươi năm trước. Thái Cát lập tức giật mình, cả người run lên, vội cúi đầu không dám nhìn thêm lần nữa. Dù đã là kẻ cầm đầu tổ chức Thiên Tề, từng ra vào đủ loại cảnh m.á.u tanh và hiểm độc, nhưng nhiều năm sống kiếp tạp dịch đã khiến hắn không thể nào xóa bỏ được nỗi kính sợ tận xương tủy dành cho vị chưởng môn này.

Khi đối diện với Hạ Tu Dư, lòng tự ti và sự thấp hèn vốn bị chôn vùi trong tận sâu tâm trí Thái Cát bất giác trỗi dậy.

Lúc này, Hạ Tu Dư đang lơ lửng phía trước pho tượng đá, cúi mắt nhìn xuống Thái Quang, giọng nói bình thản nhưng lại đầy từ bi:

“Ngươi còn nhỏ, phạm vài sai lầm cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.”

Thái Quang nằm rạp trên đất, cả người run cầm cập, vội vàng nói: “Tạ đại sư khoan dung!”

Hạ Tu Dư nhẹ nhàng cười: “Ngươi có biết, hiện tại có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo ngươi không?”

Thái Quang ngơ ngác, khẽ hỏi lại: “Đại sư?”

Ánh mắt Hạ Tu Dư liếc về phía Bùa Lưu Ảnh đang được giấu kín.

“Nhưng cũng chẳng sao cả. Dù có theo dõi thì họ cũng không tìm ra ta.”

Nói xong, bóng dáng ông ta dần tan biến trong làn khói mờ.

Lý Quốc Diên đứng xem toàn bộ qua Bùa Lưu Ảnh, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Rõ ràng đây là Bùa Lưu Ảnh do chính tay Thích Tuyền đặt, thế mà Hạ Tu Dư lại có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó. Tu vi của ông ta rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào rồi?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com