Nhật Ký Hào Môn

Chương 465



Cô lại gõ thêm ba cái nữa.

Vẫn không ai trả lời.

Nhưng cô cảm nhận rõ ràng trong phòng có người. Người đó đang rất bất ngờ, nhưng lại cố tình không mở cửa.

Bên trong phòng, lông mày của thiếu niên cau chặt lại.

Cậu ta tất nhiên nghe được tiếng gõ cửa, nhưng khi nhìn vào màn hình camera giám sát, bên ngoài căn phòng hoàn toàn không có người!

Lúc đầu, cậu ta còn nghĩ là có quỷ đang quấy phá, nhưng đã dùng linh lực để dò xét, kết quả là không hề cảm nhận được chút quỷ khí nào.

Chẳng lẽ là đại quỷ?

Nhưng bây giờ cậu ta đã là Thiên sư cấp 7, làm sao lại không phát hiện ra một chút khí tức nào được?

Thái Quang chăm chú nhìn vào camera, muốn tìm ra chút dấu vết kỳ lạ.

Đáng tiếc Chương Phong đã ra ngoài đóng phim, nếu anh ta còn ở đây, với tư chất quỷ dị đặc thù, có lẽ còn cảm ứng được điều gì đó.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Thái Quang cau mày nhìn về phía cửa. Cậu biết không thể mở bừa, nhưng nếu bên ngoài là một người quen trong tổ chức thì sao? Ví dụ như Chương Phong - tu luyện quỷ thuật đặc biệt - cũng từng qua mặt được camera và cả cảm ứng của các Thiên sư khác.

Do dự một lát, cậu đang định lên tiếng thì tiếng gõ cửa lại ngừng.

… Chắc đi rồi?

Cậu bước tới sát cửa, nhìn ra qua mắt mèo.

Không có ai cả.

Chờ thêm một lúc vẫn không thấy động tĩnh, Thái Quang đành xoay người trở lại bàn.

Vừa ngồi xuống, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.

Thái Quang: …

Cậu vẫn còn nhỏ tuổi, lại đang trong giai đoạn nổi loạn, mỗi ngày bị nhốt trong phòng chật chội này đã đủ khiến người ta phát điên, lại còn phải ở chung với tên rác rưởi như Chương Phong. Tâm trạng vốn đã không tốt, giờ bên ngoài lại có “quỷ” trêu chọc cậu, lửa giận dồn nén lập tức bốc lên.

"Ai đấy?! Biến ngay cho ông!"

Ngoài cửa lập tức yên ắng hẳn.

Thái Quang hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại rồi tiếp tục theo dõi tình hình trên mạng.

Dạo gần đây, bên phía Cục Điều tra siết chặt hoạt động truy tung, cậu không dám tùy tiện làm gì lớn trên mạng nữa. Chính phủ lại tung ra một phần mềm che giấu, còn kêu gọi dân chúng tải về, khiến nhóm Siren mất sạch lượng người dùng tiềm năng.

Mặc dù đã gia nhập vào nhóm Siren thì không dễ gì thoát ra, nhưng số lượng người mới tham gia ngày càng ít đi. Vòng quan hệ của các thành viên cũ cũng không mở rộng thêm được bao nhiêu, dẫn đến việc số người có thể bị dùng làm vật hiến tế cũng giảm mạnh.

Tính đến hiện tại, nhóm Siren tồn tại chưa đến mười năm.

Lúc mới thành lập, số người có thể lên mạng vốn đã ít, mà phần lớn lại là những người thuộc tầng lớp tinh anh – họ có năng lực phán đoán và khả năng kiểm soát bản thân rất cao, hiếm có ai dễ dàng bị lôi kéo. Sau này, cùng với sự phổ biến của trí tuệ nhân tạo và vi tính, ngày càng nhiều người truy cập được vào mạng internet. Mạng tràn ngập đủ loại thông tin hỗn loạn, từ đó cậu ta sàng lọc ra những tài khoản người dùng phù hợp giữa hàng đống rác mạng rồi nhờ người khác dẫn dụ họ vào nhóm.

Nói thật, có những người ngoài đời đã sống thất bại, đến trên mạng cũng chẳng khá hơn. Dù có trợ giúp của bùa chú và ám thị ngôn ngữ thì số người sẵn lòng hiến tế sinh mạng cũng không tăng bao nhiêu.

Một tháng lừa được ba, bốn người đã là may mắn lắm rồi.

Thế nhưng nhóm Siren vẫn đều đặn cung cấp năng lượng hiến tế cho đại sư không ngừng nghỉ.

Ngoài hoạt động công khai, bọn họ còn có nhiều hoạt động ngầm khác.

Đại sư từng nói, chỉ cần hoàn thành bước cuối cùng thì kế hoạch của họ sẽ thành công. Còn bước cuối cùng đó là gì, đến cậu ta cũng không biết rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ đang mơ màng về tương lai huy hoàng của cậu ta.

Thái Quang liếc mắt nhìn ra cửa, bực bội nghĩ: Lại nữa à!

Cậu ta đứng phắt dậy, chộp lấy thanh kiếm gỗ đào, móc theo vài lá Bùa Tấn Công cấp cao, hùng hổ lao ra mở cửa rồi ném đám bùa chú thẳng ra ngoài, vừa múa kiếm vừa hét loạn.

Đứng ngoài cửa là Thích Tuyền.

Linh Sinh hành động theo tín hiệu, nhân lúc hỗn loạn nhanh tay thả một tấm Bùa Lưu Ảnh qua khe cửa. Lá bùa khéo léo bay vào trong, tự động tìm góc cao nhất trong phòng rồi lặng lẽ bám vào tường.

Thái Quang sau khi ném hết bùa, còn quơ thêm vài đường kiếm nữa. Nhưng bên ngoài chẳng có phản ứng gì. Nhìn cảnh đó, cậu ta chỉ biết nghiến răng nghiến lợi trong cơn giận dữ, tức tối vô lực.

[Chẳng lẽ đối phương là u linh thật à?] – Bộ lọc trong mắt hệ thống như muốn nổ tung.

Trên mạng, u linh được đồn đại là có kỹ thuật cực mạnh và hành tung thần bí. Không ngờ gặp ngoài đời chỉ là một tên nhóc mới lớn, dễ giận dễ kích động.

Thích Tuyền lạnh nhạt nói:

[Chưa tới mười bảy tuổi, xưng bá được trên mạng không có nghĩa là ngoài đời cũng thế.]

Thái Quang lớn lên trong tổ chức tà tu, không được học hành đàng hoàng, quanh năm sống giữa m.á.u me và bạo lực. Cậu ta bị nhốt giữa thế giới mạng, không thể rời khỏi. Đối với Thái Quang, internet vừa là thiên đường, vừa là nhà tù.

Sau khi dán xong Bùa Lưu Ảnh, Thích Tuyền dẫn Linh Sinh rời khỏi, quay về biệt thự Lâm Hồ.

Còn Thái Quang thì vẫn ngồi giữa sân, một mình tức tối nhìn khoảng trống trước mặt.

[Đại lão, khi nào ngài quay lại lấy bùa vậy?] – Hệ thống hỏi.

Thích Tuyền đáp gọn lỏn:

[Tôi lấy làm gì?]

[Trước đây đâu phải muốn xem là phải gỡ về mới được à?]

[Tấm bùa này đã được cải tiến rồi.]

Vừa nói, cô vừa trở về phòng khách, mở ra một tấm Bùa Lưu Ảnh khác và bắt đầu phát trực tiếp. Hai tấm bùa liên kết, hình ảnh từ chỗ Thái Quang truyền về liên tục, muốn xem lúc nào cũng được.

Hệ thống không giấu nổi sự kính nể:

[Đại lão nhà tôi thật sự quá lợi hại!]

Sau đó, Thích Tuyền gọi điện cho Lý Quốc Diên, giải thích công dụng của Bùa Lưu Ảnh. Cô dặn thêm Tô Dung sử dụng thiết bị điện tử đồng bộ nội dung trong bùa, rồi gửi ngay cho Lý Quốc Diên.

Mộng Vân Thường

Cục Điều tra muốn giám sát thì cứ để họ làm.

Tại khu căn cứ điện ảnh truyền hình thành phố Long Giang, Chương Phong đã ngồi chờ cả ngày nhưng không thấy người hôm qua hỏi anh ta về Bùa Bình An xuất hiện. Trong lòng anh ta khó tránh khỏi khó chịu.

Theo anh ta thấy, cứ bắt người g.i.ế.c luôn cho nhanh. Cảm xúc cực đoan như oán hận và sợ hãi khi cận kề cái c.h.ế.t sẽ tạo ra nguồn năng lượng mạnh hơn nhiều so với kiểu dẫn dụ chậm chạp như nấu ếch trong nước ấm.

Chỉ tiếc là đại sư cứ nhất quyết bắt bọn họ phải khiến đối phương cam tâm tình nguyện hiến tế, như vậy mới có thể che mắt được Thiên Đạo, khiến Thiên Đạo không có lý do can thiệp.

Chương Phong cảm thấy vô cùng bất lực.

Anh ta tìm một góc vắng rồi thi triển pháp thuật, lặng lẽ bay trở lại Linh Hư Quan.

Vừa vào tới nơi, đập vào mắt anh ta là đống rác ngổn ngang do Thái Quang ăn uống vứt lại.

“Cậu không thể dọn dẹp một chút à?” – Anh ta cau mày lạnh giọng hỏi.

Thái Quang vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, giọng trầm thấp: “Tôi đang bận, không rảnh.”

“Bận cái gì?” – Chương Phong cười nhạt, “Giờ nhóm Siren bị chính phủ chặn rồi, Thiên Tê cũng bị đánh sập, cậu còn bận bịu gì? Hay bận chơi game?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com