Linh Sinh gật đầu, tắt tivi, lặng lẽ đi theo Tô Dung vào phòng bếp.
Phòng bếp vốn là “địa bàn” riêng của Tô Dung, mỗi lần anh ấy vào bếp nấu nướng đều không thích ai nhúng tay vào. Việc gọi Linh Sinh vào cùng làm bữa sáng chẳng qua chỉ là cái cớ để bắt chuyện, chứ thật ra Tô Dung cũng không định để cậu ấy động tay động chân.
Anh ấy vừa cầm nồi lên, động tác thuần thục, vừa nghiêng đầu hỏi: “Có hứng thú kể tôi nghe không?”
Linh Sinh mím môi, lưỡng lự, không biết bắt đầu từ đâu.
Tô Dung cười nhẹ, giọng điệu dịu đi: “Trong nhà này chỉ có hai thằng con trai là tôi với cậu thôi. Cậu cũng không thể chạy đi kể mấy chuyện này cho người khác, đúng không? Tôi lớn tuổi hơn, ngày xưa khi còn là tiểu quỷ cũng từng thấy qua không ít chuyện, nói không chừng có thể giúp được cậu đấy.”
Linh Sinh suy nghĩ một lúc, cúi đầu mở điện thoại, gõ vài chữ rồi giơ ra cho anh ấy xem.
[Hôm qua xem phim, thấy khó chịu.]
Mộng Vân Thường
Tô Dung liếc mắt qua, nhướng mày ngạc nhiên: “Cậu sợ phim kinh dị à?”
Linh Sinh lắc đầu.
“Vậy khó chịu chỗ nào?”
[Nóng, bức bối, khó thở.]
Tô Dung nhíu mày, vô thức hỏi: “Cậu bị bệnh à?” Nhưng rồi anh ấy lập tức tự phủ định, “Không đúng, cậu có tu vi, không thể nào bị bệnh phát sốt được.”
Anh ấy nhìn kỹ Linh Sinh, hỏi tiếp: “Bây giờ còn thấy khó chịu không?”
Linh Sinh lắc đầu.
Tô Dung lại hỏi: “Hôm qua bắt đầu khó chịu từ lúc nào?”
[Nữ quỷ vào phòng ngủ.]
Tô Dung lập tức nhớ lại cảnh phim hôm qua. Đoạn đó…
Anh ấy đột nhiên im bặt.
Hôm qua lúc xem đến cảnh đó, anh ấy cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng chỉ là thoáng qua, không để tâm nhiều. Ngày xưa, khi còn lang thang làm tiểu quỷ, anh ấy từng vài lần vô tình bắt gặp mấy chuyện kiểu đó, lâu dần cũng quen. Nhưng Linh Sinh thì khác. Linh Sinh chưa bao giờ tiếp xúc với loại chuyện này. Cô giáo Tiết dạy cậu ấy văn hóa cơ bản, đạo lý làm người, nhưng chắc chắn không dạy những kiến thức kiểu kia.
Tô Dung bật cười thành tiếng. Anh ấy hỏi: “Tối qua xem mấy bộ phim rồi?”
[Ba bộ.]
“Đều là phim kinh dị à?”
Linh Sinh gật đầu.
Tô Dung bật cười: “Tôi nhớ trong rương có mấy bộ phim tình cảm. Để lát nữa tôi tìm cho cậu, cậu xem thử đi, tự nhiên sẽ hiểu.” Anh ấy dừng một chút, cười gian: “Nhưng mà… tốt nhất là xem một mình thôi nhé.”
Linh Sinh vẫn ngơ ngác, không hiểu gì.
Tình yêu?
Anh chỉ biết loài người có ba loại tình cảm: tình thân, tình bạn và tình yêu. Nhưng cụ thể những thứ đó là gì, anh hoàn toàn không có khái niệm rõ ràng.
Anh gõ thêm một câu: [Tình yêu là gì?]
Tô Dung cũng chưa từng yêu ai, chỉ có thể dựa vào những gì mình hiểu mà giải thích: “Là sự hấp dẫn giữa hai người, là thích, là muốn được ở bên nhau cả đời.”
Nhìn Linh Sinh vẫn chưa hiểu, anh ấy dứt khoát nói thẳng: “Nhớ đoạn phim hôm qua không? Nữ quỷ vào phòng ngủ, thấy một nam một nữ đang… khụ, làm chuyện thân mật. Loại hành động đó chỉ có hai người yêu nhau mới làm thôi, mà đương nhiên, chúng ta không khuyến khích mấy hành động bừa bãi kiểu đó.”
Linh Sinh đột nhiên gõ thêm một câu, thẳng thắn hơn bất kỳ ai:
[Tôi muốn ôm cô ấy, muốn hôn cô ấy, nhưng không dám nhìn cô ấy. Tại sao vậy?]
“…”
Tô Dung sững người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ấy tròn mắt, kinh ngạc: “Cậu… cậu thích ai rồi hả?”
Linh Sinh ngẩn ra, dường như vừa bừng tỉnh điều gì đó. Đôi mắt vốn bình tĩnh bỗng sáng rực lên, tựa như có ánh lửa bùng cháy nơi đáy mắt. Thì ra, đây chính là thích sao?
“Ai thích ai cơ?” Tiết Hồng hớn hở bay tới, tò mò hỏi, “Linh Sinh, cậu thích ai? Thật hả? Là cô gái nhà ai thế?”
Linh Sinh há miệng, như muốn nói ra một cái tên, nhưng chẳng hiểu sao lại thôi. Anh lặng lẽ xoay người, rời khỏi phòng bếp, trở về phòng mình.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra miếng ngọc điêu tối qua mãi không khắc được. Mũi d.a.o sắc bén bắt đầu chuyển động, từng đường nét được khắc ra rõ ràng. Cảm xúc rối bời trong lòng dường như cũng dần được xoa dịu.
Anh tập trung, tỉ mỉ khắc từng chi tiết. Tay nghề điêu khắc của anh vốn đã rất thuần thục, thêm linh lực hỗ trợ, chỉ trong chốc lát, khối ngọc đã thành hình.
Đó là dáng vẻ của Thích Tuyền trong bộ đồng phục.
“Ăn cơm thôi!” Tiếng gõ cửa vang lên, là Tiết Hồng gọi.
Khóe môi Linh Sinh nhẹ nhàng cong lên. Anh cẩn thận cất khối ngọc vào tủ đầu giường, lúc này mới mở cửa bước ra, đi đến bàn ăn.
Bàn ăn đặt cạnh cửa sổ, ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng chiếu vào, vừa vặn phủ lên lưng Thích Tuyền, khiến từng sợi tóc của cô lấp lánh, sáng rực đến lóa mắt.
Linh Sinh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt không rời nửa giây.
Khối ngọc ban nãy anh vừa điêu khắc, dường như vẫn chưa thể hoàn mỹ bằng hình ảnh thật này.
Bị cô bắt gặp ánh mắt, Linh Sinh giật mình, vội cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Quản gia Tô vừa thấy Thích Tuyền bước vào phòng ăn liền cười cười trêu: “Tối qua Linh Sinh thức xem phim cả đêm đấy.”
Thích Tuyền dừng bước, hơi ngẩn ra: “…Ồ.”
Trong lòng cô thầm nghĩ, xem ra anh thật sự thích xem phim lắm.
Tiết Hồng đứng bên cạnh cười hớn hở, tiếp lời: “Hình như Linh Sinh có người mình thích rồi.”
Hai người hiếm khi hóng hớt được chuyện tám này, tất nhiên không định giấu giếm Thích Tuyền.
Nghe vậy, Thích Tuyền sửng sốt, quay đầu nhìn Linh Sinh, vừa định hỏi thì hệ thống đã gấp gáp nhảy ra: [Có người mình thích á! Trời ạ! Chẳng lẽ anh ấy nói với họ rồi?]
Thích Tuyền nhíu mày: [Nói cái gì?]
[Thì…] Hệ thống đột nhiên ngập ngừng, dừng lại giữa chừng.
Cô híp mắt: [Sao không nói tiếp?]
[Hứ! Tôi chỉ là hệ thống ghi chép, không phải hệ thống yêu đương!] Nó bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, tỏ ý chỉ hóng hớt thôi chứ không chịu trách nhiệm chuyện tình cảm.
Thích Tuyền nhìn về phía Linh Sinh, hỏi thẳng: “Có thật là cậu thích ai rồi à?”
Linh Sinh ban đầu gật gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.
Tiết Hồng nhịn không nổi bật cười: “Gật đầu rồi lại lắc đầu là sao hả? Rốt cuộc là thích hay không thích?”
Chưa kịp đợi Linh Sinh trả lời, điện thoại của Thích Tuyền đã vang lên. Cô đứng dậy rời bàn, ra ngoài nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng trầm ổn của Lý Quốc Diên: “Đại sư, chào buổi sáng. Bọn tôi đã tra ra được nguyên nhân cụ thể vì sao Cao Bội Lan nhảy lầu rồi.”
“Anh nói đi.”
“Cha mẹ Cao Bội Lan đều là công nhân viên chức, điều kiện kinh tế không tệ, có hai căn nhà ở Long Hải. Sau khi cô ấy thi đậu đại học ở đây thì quen Phan Hạo. Chưa tốt nghiệp đã mang thai, mặc dù cha mẹ cô ấy không đồng ý cho cưới, nhưng vì cô ấy mang thai nên cũng đành chịu.”
Hệ thống lập tức nhảy vào: [Nhất định là kiểu “phượng hoàng nam”!]
(*phượng hoàng nam: chỉ những người đàn ông nghèo, vươn lên nhờ bám vào nhà vợ)
“Sau khi kết hôn, Cao Bội Lan vì đang mang thai nên khó kiếm việc làm, định sinh con xong rồi tìm việc. Phan Hạo mới ra trường, năng lực bình thường, lương không cao, cuộc sống hai vợ chồng rất túng quẫn. Cha mẹ cô ấy thương con gái nên sang tên một căn nhà cho hai vợ chồng ở.”
Hệ thống nghi ngờ: [Chẳng lẽ Phan Hạo muốn chiếm nhà nên hại c.h.ế.t vợ?]