Nhưng vấn đề là, nếu Chương Phong có thể tu luyện quỷ thuật đặc biệt để che giấu quỷ khí, thì tại sao con quỷ đứng sau nhóm Siren lại để lộ quỷ khí rõ ràng như vậy?
Hạ Tu Dư cẩn thận là thế, sao lại sơ suất ở chỗ này?
Càng nghĩ, Thích Tuyền càng cảm thấy cần có thêm manh mối.
Cô đứng dậy, rời khỏi phòng.
[Đại lão, ngài đi đâu đấy?] Hệ thống lo lắng hỏi.
[Tìm Linh Sinh.] Cô đáp gọn.
Hệ thống giật mình: [Giờ này á? Muộn vậy mà ngài sang phòng anh ấy, có ổn không đấy?]
[Tại sao không ổn? Tôi sang bàn chuyện.] Cô chẳng hiểu có gì lạ.
[… Được rồi.]
Trong phòng, Linh Sinh vẫn chưa ngủ.
Anh ngồi trước bàn, cau mày nhìn khối ngọc trong tay, ngón tay xiết chặt con d.a.o khắc, như thể không biết phải bắt đầu từ đâu. Dù hạ d.a.o thế nào, anh cũng cảm thấy không vừa ý.
Trước giờ chưa từng có chuyện này xảy ra.
Khối ngọc hiện lên vài nét phác thảo, lờ mờ giống hình dáng của một cô gái, nhưng các đường nét ngũ quan vẫn chưa được khắc ra hoàn chỉnh.
Nhìn nó, anh càng thêm phiền não.
Mộng Vân Thường
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, khiến anh giật bắn, trái tim đập mạnh một nhịp.
Anh vội vàng nhét khối ngọc chưa khắc xong vào túi quần, quẳng con d.a.o khắc sang một bên, dùng linh lực mở cửa.
Ngoài cửa là Thích Tuyền.
Ánh mắt Linh Sinh sáng lên, rõ ràng định bước tới đón cô, nhưng vừa nhớ ra khối ngọc trong túi quần, anh lập tức do dự, trong lòng trào lên một cảm giác chột dạ.
Thích Tuyền không để ý đến sự lúng túng kia, chỉ đứng ngoài cửa hỏi thẳng: “Tôi vào được không?”
Linh Sinh vội vàng gật đầu, kéo chiếc ghế bên cạnh ra, còn cẩn thận dùng một thuật thanh tẩy đơn giản để làm sạch. Anh ra hiệu mời cô ngồi.
Cửa phòng khép lại, không gian trở nên yên tĩnh.
Thích Tuyền ngồi xuống, ánh mắt khẽ lướt qua chàng trai đang ngồi cách mình khá xa. Trong lòng cô thoáng qua một tia ngạc nhiên: Anh ta tránh xa mình làm gì vậy?
Nhưng thôi, chuyện chính vẫn quan trọng hơn.
“Nam diễn viên hôm nay là quỷ, anh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, làm sao anh phát hiện được vậy?”
Vấn đề này cô đã muốn hỏi từ khi xem phim, lúc đó Linh Sinh chỉ đáp qua loa là “trực giác”. Nhưng Thích Tuyền thừa biết, chắc chắn không thể chỉ đơn giản là trực giác được.
Nghe hỏi, Linh Sinh khựng người.
Anh nhớ lại cảnh phim buổi chiều, vô thức liếc sang Thích Tuyền, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô. Trong khoảnh khắc đó, giống như bị điện giật, anh lập tức quay đi, cảm giác tim đập loạn nhịp, cả mặt lẫn tai nóng ran.
Chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng kỳ lạ như thế. Cả người như không kiểm soát nổi, trong lòng càng thêm bối rối. Anh cố gắng ép bản thân chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, dẹp bỏ những hình ảnh lung tung trong đầu, tập trung suy nghĩ câu hỏi của Thích Tuyền.
Thích Tuyền quan sát anh, nghi hoặc hỏi: “Có phải linh lực vận hành gặp vấn đề không?”
Nói xong, cô đứng dậy đi đến gần, đưa tay nắm lấy cổ tay anh, vận chút linh lực để dò xét.
Bình thường Linh Sinh chưa bao giờ từ chối cô, lần này dù vô thức muốn tránh né, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Chỉ là sự xao động trong lòng càng dữ dội, đến mức không chỉ mặt, mà cả cổ cũng đỏ bừng.
“Linh lực không có vấn đề gì cả.” Thích Tuyền buông tay, nói: “Nếu anh khó chịu thì nghỉ sớm đi, mai tôi hỏi tiếp.”
Vừa dứt lời, cô xoay người định rời đi, thì cảm giác ống tay áo bị ai đó nhẹ kéo lại.
Quay đầu, Thích Tuyền thấy Linh Sinh đang cầm điện thoại, gõ vài chữ rồi đưa cho cô xem:
[Tôi có thể cảm nhận được linh khí d.a.o động, bất kể là người hay quỷ.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quỷ lực vốn cũng bắt nguồn từ linh khí mà ra.
“Cho dù họ che giấu kỹ thế nào sao?”
Linh Sinh gật đầu.
“Anh cũng cảm nhận được linh lực của tôi?”
Anh gõ tiếp: [Trước kia thì dễ, giờ chỉ cảm nhận được một chút.]
Thích Tuyền hiểu ra.
Hóa ra khả năng cảm ứng của anh cũng có giới hạn, đại khái chỉ cảm nhận được những người ở cảnh giới Nhân Tiên, Quỷ Vương trở xuống.
“Vậy anh có thể cảm ứng, cũng có thể che giấu bản thân sao?”
Cô nhớ lại lần đầu đến Long Kinh làm việc, Linh Sinh luôn lặng lẽ đi theo, nhiều lúc khiến cô gần như quên mất sự hiện diện của anh.
Linh Sinh gật đầu lần nữa.
Thích Tuyền liền bảo: “Anh thử che giấu tối đa xem, để tôi kiểm tra.”
Nghe xong, Linh Sinh lập tức làm theo.
Anh bắt đầu câu thông với linh khí đất trời, dần dần, cảm giác tồn tại của anh mờ dần, giống như hoà vào không khí xung quanh. Rõ ràng là trước mặt có một người đang đứng, nhưng cảm giác tồn tại gần như bằng không.
Hệ thống trong đầu Thích Tuyền hốt hoảng kêu lên: [Cậu ấy thật sự biến mất rồi!]
Thích Tuyền không nhịn được nở nụ cười. Với cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh phong như cô, nếu không tập trung chú ý, quả thật cũng rất khó nhận ra sự tồn tại của Linh Sinh.
Cô gật đầu: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, mai đi cùng tôi ra ngoài một chuyến.”
Ngay khi cô xoay người, vạt áo lại bị nắm lấy.
Chiếc điện thoại nhanh chóng đưa tới trước mặt cô, trên màn hình hiện lên dòng chữ: [Có cần mang chứng minh không?]
Thích Tuyền sững người, sau đó bật cười.
Đúng là anh nhớ kỹ lời cô dặn lần trước.
“Không cần, chỉ đi loanh quanh trong thành phố thôi.”
Điện thoại lại giơ lên, hỏi thêm: [Sau này tôi còn được xem phim nữa không?]
“Đương nhiên là được.”
Nói xong, Thích Tuyền không khỏi tự xem lại bản thân: Chẳng lẽ mình nghiêm khắc quá, đến mức chỉ muốn xem phim mà cậu ta cũng phải hỏi trước?
Linh Sinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh vẫn không hiểu tại sao sau khi xem phim lại thấy người khó chịu.
Nhưng giáo Tiết từng nói, nếu gặp chuyện không biết thì hãy nghiên cứu thêm vài lần. Có lẽ anh cần xem thêm vài bộ nữa để tìm ra đáp án.
—
Sáng sớm tại biệt thự Lâm Hồ.
Tô Dung tỉnh dậy, vừa bước ra khỏi phòng đã thấy có người đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách.
Thanh niên trẻ tuổi cau mày, chăm chú nhìn vào màn hình tivi. Trên đó đang phát một bộ phim truyền hình nào đó, mà để không làm phiền người khác, anh thậm chí còn tắt cả tiếng.
Tô Dung đứng yên một lát, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Không phải cậu xem phim cả đêm đấy chứ?”
Linh Sinh nghe vậy, quay đầu nhìn anh, gật đầu.
“Cậu thích xem đến vậy à?”
Thanh niên lắc đầu.
Tô Dung cười khẽ: “Vậy sao cậu còn thức cả đêm xem phim?”
Linh Sinh móc điện thoại ra, từ tốn gõ chữ: [Có một vấn đề nghĩ mãi không ra.]
“Vấn đề gì mà phải xem phim để nghĩ?” Tô Dung bật cười, lắc đầu. “Không bằng vào bếp làm bữa sáng cùng tôi, chúng ta vừa làm vừa trò chuyện, biết đâu cậu nghĩ ra được lời giải đấy.”