Nhật Ký Hào Môn

Chương 463



“Phan Hạo khá có dã tâm, vào làm ở một công ty tư nhân, muốn leo lên chức cao, ngày nào cũng bận tối mặt. Nhưng không có bối cảnh, năng lực cũng không nổi trội, nên mãi chẳng có cơ hội. Rồi một lần tình cờ, anh ta phát hiện một bí mật…” Giọng Lý Quốc Diên bỗng chậm lại, như thể có chút khó nói.

Thích Tuyền nghe đến đây, sắc mặt đã dần lạnh đi.

“Ông chủ công ty có một sở thích… đặc biệt.”

“Ông ta thích phụ nữ mang thai.”

Hệ thống sững sờ. Một lúc sau, nó mới phản ứng lại, gào lên: [Beep—beep—beep—]

Trời ạ! Sao lại có loại người bệnh hoạn thế này?!

Giọng Thích Tuyền trầm hẳn xuống, lạnh lùng hỏi: “Phan Hạo đưa Cao Bội Lan cho cấp trên?”

Mộng Vân Thường

“Đúng vậy.”

Cái gọi là chồng ngoại tình trong lúc vợ mang thai, thực chất chỉ là tấm màn che đậy. Sự thật này còn khiến người ta kinh tởm hơn gấp bội. Cao Bội Lan không chịu nổi nhục nhã, cuối cùng đã chọn cách nhảy lầu tự vẫn.

Thích Tuyền hít một hơi thật sâu: “Bây giờ Phan Hạo thế nào?”

“Sau khi cô ấy c.h.ế.t hai ngày, Phan Hạo phát điên. Giờ sống trong một căn phòng trọ tồi tàn, ngày ngày có người đưa cơm. Theo lời người đưa cơm, anh ta suốt ngày lẩm bẩm tên ‘Cao Bội Lan’, còn sợ hãi nói cô ấy đừng g.i.ế.c mình…”

“Còn người nhà anh ta đâu?”

“Ba mươi năm trước thông tin không tiện liên lạc, sau khi anh ta phát điên thì bặt vô âm tín, người nhà cũng không tìm ra. Đến giờ, chẳng ai biết tung tích họ.”

“Người đưa cơm là ai?”

“Chúng tôi đã hỏi rồi, người đó nói được thuê làm, nhưng không biết ai thuê. Tôi nghi, có lẽ chính hồn ma của Cao Bội Lan đã cố ý sắp xếp, để hành hạ Phan Hạo.”

“Tên cấp trên hồi đó giờ sao rồi?” Thích Tuyền hỏi thẳng.

Lý Quốc Diên đáp: “Trước kia đột ngột mắc bệnh nặng, c.h.ế.t rồi.”

“Vậy cục trưởng Lý có dự định gì không?”

“Tôi đã cho người bám sát khu vực gần nơi Phan Hạo ở. Nếu Cao Bội Lan thật sự nhằm hành hạ Phan Hạo mà tới, chắc chắn cô ta sẽ còn xuất hiện.”

Thích Tuyền khẽ nhíu mày: “Nếu cô ta tu luyện quỷ thuật giống Chương Phong, e là không dễ theo dõi, sẽ ảnh hưởng đến việc bắt người của Cục Điều tra.”

“Ý của đại sư là sao?”

Trực giác mách bảo Thích Tuyền có điều gì đó không ổn. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ tiến hành theo kế hoạch ban đầu đi.”

“Có vấn đề gì sao?” Lý Quốc Diên nhạy bén nhận ra.

“Quá thuận lợi.” Giọng Thích Tuyền trầm xuống.

Hạ Tu Dư là một cao thủ bày mưu tính kế, ông ta đã âm thầm sắp xếp nhiều năm, còn muốn lợi dụng Thái Cát và Linh Sinh để che giấu tội ác của mình, sao lại có thể sơ hở để lộ nhiều dấu vết như thế? Kể cả Linh Hư Quan mà linh thức của cô tra được tối qua, rất có thể cũng là cái bẫy đối phương cố ý phơi ra.

Nhưng rốt cuộc vì sao?

Thái Cát khi đột phá cảnh giới còn biết cố nén, tránh để đám tà tu xung quanh phát hiện, Hạ Tu Dư chẳng lẽ lại không hiểu rõ điều đó?

Điều cô nghĩ đến, Lý Quốc Diên cũng nghĩ tới.

“Đối phó với một kẻ xảo quyệt như vậy, quả thật không thể lơ là.” Ông nói. “Nếu thật là như cô suy đoán, vậy rốt cuộc mục đích của ông ta là gì?”

“Có lẽ ông ta cũng đã đến thời khắc mấu chốt rồi,” Thích Tuyền đáp. “Nhưng sau khi đám Siren bị phát hiện, ông ta mất đi không ít nguồn hiến tế. Ông ta nhất định sẽ bù đắp từ nơi khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nói đến chuyện này, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn báo,” Lý Quốc Diên nói tiếp. “Trước đó chúng tôi dựa theo bình luận của ‘Có Hiếu Muốn Chết’ để tra thông tin, ban đầu không thấy gì bất thường. Nhưng Cục Điều tra không bỏ cuộc, mở rộng phạm vi điều tra. Số liệu cho thấy, mấy năm gần đây, tỷ lệ tử vong của bệnh nhân ở bệnh viện số 1 thành phố Long Hải tăng vọt.”

“Bệnh nhân?” Thích Tuyền hỏi. “Là những bệnh nhân thế nào?”

“Người mắc bệnh nan y, hoặc người già tuổi thọ không còn nhiều,” Lý Quốc Diên giải thích. “Điều kỳ lạ là, tuổi thọ của họ vốn chưa tới giới hạn, nhưng họ lại từ bỏ điều trị, về nhà chờ chết.”

“Tự sát?”

“Những người này đều tự nguyện bỏ chữa trị, về nhà, chi tiết cụ thể đang tiếp tục điều tra.”

“Tôi hiểu rồi,” Thích Tuyền nói. “Tối qua tôi dò xét thấy ở Linh Hư Quan xuất hiện một Thiên sư cấp 7, tôi cũng hỏi qua Mạnh Vân Tranh, ông ấy phủ nhận rằng Linh Hư Quan có Thiên sư cấp 7.”

“Ý cô là... u Linh?” Lý Quốc Diên lập tức nắm bắt được trọng điểm.

Quả nhiên là Lý Quốc Diên, phản ứng nhanh thật.

Người ta vẫn thường nói: bóng tối ngay dưới chân đèn. Bọn họ truy lùng u Linh lâu nay vẫn không có kết quả, một phần vì hành tung u Linh quá bí ẩn, phần khác chính là vì bọn họ chưa bao giờ ngờ rằng hắn lại ẩn náu ở thành phố Long Giang — nơi có cao thủ cấp cao như Thích Tuyền tọa trấn.

Theo lẽ thường, ai mà nghĩ kẻ đào tẩu lại chạy vào đúng nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất?

Thích Tuyền cười nhạt: “Có phải hắn hay không, còn cần chờ kiểm chứng.”

“Đại sư, có khả năng nào đây cũng là cái bẫy đối phương bày ra không?” Lý Quốc Diên cảnh giác hỏi.

Chỉ trong một đêm, cả ‘Sóc Thích Ăn Quả Phỉ’ lẫn ‘U Linh’ đều lộ diện trước Cục Điều tra.

“Nếu là vậy,” Thích Tuyền nói, “chúng ta tương kế tựu kế.”

Sau khi cúp máy, hệ thống vội vàng hỏi: [Đại lão, hai người nói cái gì thế? Cái gì mà bày thế cục? Cái gì mà tương kế tựu kế?]

Khóe môi Thích Tuyền khẽ cong, cô kiên nhẫn giải thích: [Manh mối đúng là chúng ta tự phát hiện ra, nhưng lại giống như có người cố tình đẩy đến trước mặt. Đối phương đã ẩn náu nhiều năm, chưa từng lộ sơ hở, nếu không bắt được Thái Cát, ai mà nghĩ đến một người đã chết?]

[Nhưng mà, bắt được Thái Cát, thẩm vấn Thái Cát đều là làm theo quy trình bình thường mà?] Hệ thống vẫn khó hiểu.

[Đúng, nếu không có đám Siren, chúng ta cũng sẽ không nghĩ nhiều, Thái Cát cũng sẽ không nghĩ nhiều.]

[Nhưng phát hiện đám Siren là chuyện ngoài ý muốn mà?]

[Đúng là ngoài ý muốn.] Thích Tuyền đáp. [Cứ coi như đây là trực giác đi.]

[Tôi tin tưởng đại lão mà! Vậy giờ chúng ta làm gì?]

[Ra ngoài dâng hương.]

Hệ thống: ?

Sau khi ăn sáng xong, Thích Tuyền chuẩn bị đưa Linh Sinh ra ngoài.

“Đại sư, hay là sau này thuê một tài xế đi?” Tô Dung đề nghị.

Thích Tuyền còn chưa kịp nói gì thêm, Linh Sinh đã đưa điện thoại ra, nhắn một câu:

[Tôi đi học, sau này tôi lái xe.]

Bây giờ anh đã có chứng minh nhân thân, rất nhiều việc cũng có thể tự mình làm rồi.

Tô Dung cười vui: “Được thôi, vậy chờ cậu học xong, chúng ta xem xem có trường dạy lái xe nào phù hợp rồi đăng ký nhé.”

Linh Sinh gật đầu, không nói thêm gì.

Lúc này, Thích Tuyền nghiêng người sang nhìn anh: “Thử dùng kỹ năng che giấu khí tức tối qua xem.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com