Nhật Ký Hào Môn

Chương 453



Khắp cả nước, các chi nhánh của Cục Điều tra đồng loạt phát sóng trực tiếp buổi lễ khen thưởng.

Tại Cục Điều tra thành phố Long Giang, dù không thể có mặt ở hiện trường, các điều tra viên vẫn không giấu nổi niềm tự hào. Khi hình ảnh Thích Tuyền xuất hiện, cả hội trường vang rền tiếng vỗ tay như sấm.

Tiếng vỗ tay cứ kéo dài mãi.

So với không khí trang nghiêm ở tổng cục, lễ đường của Long Giang có phần náo nhiệt hơn. Các điều tra viên rì rầm trò chuyện, bàn tán với nhau. Người phụ trách — Mạnh Vân Tranh — cũng chỉ cười khẽ, không hề cản.

Thật ra, ông cũng muốn tám chuyện như mọi người.

“Tiền bối đẹp quá, đúng là khí chất hơn người, mặc đồng phục nhìn cực oách luôn!”

“Thành phố Long Giang đó! Tiền bối là người của Long Giang chúng ta!”

“Không biết sau này tiền bối sẽ ở lại Long Kinh hay trở về Long Giang nhỉ?”

“Chắc chắn sẽ quay về! Long Giang là nhà của tiền bối mà!”

“Ơ… người bên cạnh tiền bối là ai vậy?”

“Chưa từng thấy qua, nhưng đẹp trai thật đó.”

“Hiếm lắm mới có người đứng cạnh tiền bối mà không bị lu mờ!”

“Nè nè, mọi người để ý không? Anh ấy luôn đi sau tiền bối nửa bước, ánh mắt lúc nào cũng nhìn cô ấy.”

“Thật á? Giống như… kiểu ánh mắt rất dịu dàng á.”



Buổi lễ khen thưởng chính thức bắt đầu.

Mạnh Vân Tranh ho nhẹ một tiếng, cả hội trường lập tức im phăng phắc.

Lý Quốc Diên — Cục trưởng Cục Điều tra Trung ương — bước lên sân khấu. Dù ông chỉ là người thường, không tu vi, không pháp lực, nhưng toàn bộ giới huyền môn đều dành cho ông sự kính trọng sâu sắc.

Những huy chương, thành tích, đóng góp của ông là những cột mốc mà không một ai dễ dàng vượt qua.

Trong không khí trang trọng, ông nở một nụ cười hiếm hoi, bắt đầu kể lại quá trình hình thành và phát triển của Cục Điều tra, cũng như những thành tựu to lớn đạt được sau chiến dịch thanh trừ toàn quốc vừa qua.

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay dâng lên rầm rầm. Ở các chi nhánh địa phương, điều tra viên theo dõi qua màn hình cũng xúc động vỗ tay theo. Không ít người mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói nên lời.

Bởi vì họ cảm thấy — tự hào.

Tự hào về bộ đồng phục mình đang mặc. Tự hào vì mình là một phần của Cục Điều tra.

Bài phát biểu của Lý Quốc Diên ngắn gọn nhưng vô cùng đanh thép. Mỗi lời nói ra như đập thẳng vào trái tim người nghe.

“Chiến dịch thanh trừ đã thành công tốt đẹp. Những người có công trong lần hành động này đều sẽ được tuyên dương xứng đáng.”

Câu nói vừa dứt, cả hội trường đều chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất — trao tặng huân chương.

Không cần ai nhắc cũng biết — người đứng đầu danh sách không ai khác chính là Thích Tuyền.

Cô xứng đáng nhận được huân chương hạng nhất. Cô xứng đáng với mọi ánh mắt ngưỡng mộ và lòng biết ơn của tất cả.

Nếu không có Bùa Đoàn Kết do cô phát minh, nếu không có Bùa Hợp Thành được cô nghiên cứu, nếu không có những buổi truyền đạo trực tiếp giúp nâng cao sức mạnh của toàn giới tu hành, nếu không có cô — người một mình tiêu diệt kẻ đứng đầu cảnh giới Nhân Hoàng là Thái Cát — thì đã không thể có được buổi lễ tuyên dương hôm nay.

Mọi công lao, mọi chiến thắng này — đều có dấu ấn sâu đậm của Thích Tuyền.

Mộng Vân Thường

Tấm huy chương lần này là điều mà mọi người đều mong đợi từ lâu.

Khi Thích Tuyền bước lên sân khấu nhận huy chương, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, từng tràng nối tiếp không dứt. Có người còn xúc động tới mức bật khóc. Không khí trong hội trường sôi sục, tràn ngập sự tôn kính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu lên người, ánh mắt nhìn xuống đám đông bên dưới, lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp và hạnh phúc mà trước giờ cô chưa từng có.

[Đại lão! Chúc mừng ngài nha! Hôm nay ngài thật sự rất đẹp, rất khí chất!] — hệ thống reo lên đầy hưng phấn.

Thích Tuyền mỉm cười đáp: [Cảm ơn.]

So với sự kính sợ của các đệ tử trong môn phái, cảm giác này rõ ràng sâu sắc hơn nhiều. Nhìn khung cảnh trước mắt, cô bỗng nhận ra nội tâm mình đã thay đổi, ít nhất là phần nào đó đã lặng lẽ chuyển biến.

Sau khi nghi lễ trao huy chương kết thúc, Thích Tuyền trở lại chỗ ngồi. Người tiếp theo được vinh danh là Tạ Lãm Châu.

Không ít người trong khán phòng không biết ông ấy là ai. Họ chăm chú lắng nghe câu chuyện về ông — hai mươi năm ròng rã lùng sục từng hang ổ tà tu khắp nơi, thu thập hàng đống bằng chứng, âm thầm lập đại công mà không ai hay biết. Lúc ban đầu là ngạc nhiên, sau là tiếc nuối, cuối cùng là khâm phục thật sự.

Ngay cả khi quay về, ông ấy vẫn thức trắng nhiều đêm vẽ bùa, góp phần không nhỏ cho chiến dịch. Tràng pháo tay vang lên lần nữa, chân thành và cuồng nhiệt.

Tạ Lãm Châu cười rạng rỡ. Đó là nụ cười của một người sống không hổ thẹn với lương tâm và thời gian.

Tiếp sau ông là những đại lão như Doãn Dật, Phó Cửu Trọng, từng người lần lượt bước lên nhận phần thưởng của mình.

Đến lúc này, một số người mới nhận ra điều bất thường.

"Ơ? Doãn tiền bối và Phó tiền bối cũng nhận huy chương từ chính phủ sao?"

"Họ lập công lớn thì nhận khen thưởng là chuyện đương nhiên rồi."

"Không, ý tôi là... nếu họ nhận khen thưởng của chính phủ thì chẳng phải là..."

"Là gì chứ?"

"Cậu chậm hiểu thật đấy!"

"À... tôi hiểu rồi!"

Một làn sóng ngầm bắt đầu lan ra.

Nhiều người bỗng hiểu ra — các tông môn và thế gia trong giới huyền môn, giờ đây sẵn sàng công khai chấp nhận sự giám sát và lãnh đạo từ phía chính phủ ư?

Khi mọi người còn đang bán tín bán nghi, thì Linh Sinh bước lên sân khấu, cắt ngang dòng suy nghĩ của họ.

Dù anh không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng những gì anh làm — vẽ bùa, chữa thương, hỗ trợ hậu phương — đều góp phần quan trọng trong chiến dịch. Không ai có thể phủ nhận công lao ấy.

Và rồi, khi danh tính của "y sư" được công bố, cả hội trường lập tức sôi trào.

Phó Cửu Trọng nhìn chằm chằm vào Linh Sinh, sau đó quay sang Tạ Lãm Châu đầy nghi hoặc. Ông nhận được một cái gật đầu chắc chắn từ ông bạn già.

Phó Cửu Trọng khựng lại.

Người chữa khỏi cho Cửu Ca… lại chính là con trai bà ấy sao?

Sao lại trùng hợp đến thế? Hay là… đúng như định mệnh đã sắp đặt?

Khắp nơi trong hội trường bắt đầu xì xào.

"Đây là thần y của Tống Cục à? Nhìn trẻ quá!"

"Đúng là... người từng làm trợ lý cho Thích tiền bối đấy!"

"Khuôn mặt khác đi, nhưng dáng người không lẫn vào đâu được!"

"Kiểu tóc cũng giống hệt luôn! Trợ lý gì mà đẹp trai thế?"

"Giờ trở thành thần y rồi, liệu sau này còn theo Thích tiền bối nữa không nhỉ?"

"Không biết... nhưng đáng mong chờ thật."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com