Danh tính của Linh Sinh được tiết lộ như một quả b.o.m dội thẳng vào giới tu hành. Không ai ngờ được, người y tu duy nhất ấy lại chính là thiếu niên luôn đi theo bên cạnh Thích Tuyền.
Buổi lễ vinh danh sắp kết thúc. Những người từng trực tiếp tham gia chiến dịch và lập công đều được tặng một suất chữa trị và một tấm thiệp mời đặc biệt.
Còn những người tuy không lập công nhưng có mặt tham gia vẫn được nhận thiệp mời để theo dõi buổi phát sóng trực tiếp.
Dù là thiệp mời hay suất chữa trị, đều cực kỳ quý giá.
Suất chữa trị có thể dùng cho bản thân hoặc người thân, chỉ cần là người có tu vi bị ảnh hưởng — dù đan điền hay kinh mạch bị tổn thương — đều sẽ được chữa trị miễn phí một lần.
Không khí hội trường lúc này hoàn toàn bùng nổ.
Trong giới huyền môn trước đây vốn không có y tu. Các Thiên sư bị thương thường phải sống chung với đau đớn, tu vi dừng lại, thậm chí bị rút lui và tiêu tan dần. Bao nhiêu người đã buộc phải rút khỏi giới tu hành, sống đời mai danh ẩn tích.
Giờ đây, cơ hội chữa lành ấy đến tận tay. Không ít người bật khóc ngay tại chỗ.
Họ biết ơn vì bản thân đã không từ bỏ, biết ơn vì đã dấn thân vào trận chiến ấy.
Sau buổi lễ, Lý Quốc Diên đích thân tiễn Thích Tuyền ra xe.
Ông nghiêm túc dặn dò: "Thích đại sư, những thứ tà ác kia vẫn đang ẩn nấp. Ngài và Thích y sư nhất định phải cẩn thận."
Cô đã đi công tác suốt bao ngày, giờ chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Lý Quốc Diên đứng nhìn chiếc xe rời đi, sau đó quay về Cục Điều tra, đi thẳng vào phòng thẩm vấn nơi Nghiêm Phụng Khanh đang bị giam giữ.
Ông ta đang ngồi yên lặng, sắc mặt u ám, ánh mắt đỏ ngầu như sắp bốc cháy.
Lý Quốc Diên lạnh lùng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Ông đã cố ý để Nghiêm Phụng Khanh xem buổi phát sóng trực tiếp, để ông ta tận mắt nhìn thấy đứa con trai của Phó Cửu Ca — một y tu có thể chữa cả kinh mạch — bước ra ánh sáng.
Và như dự đoán, Nghiêm Phụng Khanh đã nhận ra.
Gân xanh nổi đầy trên trán ông ta, hai tay siết chặt, khuôn mặt vặn vẹo như dã thú bị thương, cuối cùng bật ra một tràng cười điên loạn:
"Ông cho tôi xem chuyện này… chỉ để nhìn thấy tôi hối hận, đúng không?!"
Quả thật, Nghiêm Phụng Khanh rất hối hận. Nhưng ông ta không muốn để lộ sự yếu thế trước mặt Lý Quốc Diên.
Lý Quốc Diên lắc đầu, giọng điềm tĩnh: "Không phải như ông nghĩ."
"Hừ." Nghiêm Phụng Khanh hừ lạnh, tỏ vẻ không tin.
Lý Quốc Diên tiếp tục, ánh mắt không rời khỏi đối phương: "Hai mươi năm trước, ông nhận mệnh lệnh giả mạo từ u Linh, tạo nên một tin tức giả. Mục tiêu là dụ Tạ Lãm Châu và Phó Cửu Ca lần lượt tới thành phố Long Hồ. Sau đó, ông sắp đặt người phục kích, ý đồ g.i.ế.c c.h.ế.t cả hai."
Nghiêm Phụng Khanh chỉ hờ hững mở mắt một chút: "Hôm qua các người đã hỏi rồi."
"Nhưng điều ông chưa biết," Lý Quốc Diên chậm rãi nói, "là người ra lệnh cho ông, hoàn toàn không phải Tôn thượng mà ông nghĩ. Đó không phải Thái Cát."
Nói tới đây, ông dừng lại quan sát biểu cảm của Nghiêm Phụng Khanh. Kẻ giấu mặt sau tất cả vẫn chưa lộ diện, và Nghiêm Phụng Khanh là người duy nhất từng tiếp xúc trực tiếp với hắn. Đây là cơ hội duy nhất để moi thêm chút manh mối.
Quả nhiên, Nghiêm Phụng Khanh tỏ ra sửng sốt thật sự. Ông ta ngẩng đầu, giọng bất an: "Ông đang nói cái gì vậy?"
Vẻ kinh ngạc của ông ta không giống như đang diễn.
Mộng Vân Thường
Lý Quốc Diên trầm giọng: "Tôn thượng của các ông – tức Thái Cát – chưa từng ra mệnh lệnh đó. Thậm chí, chính hắn cũng chỉ là một quân cờ. Còn ông…" Ông ngừng lại một nhịp, "ngay cả tư cách làm quân cờ, ông cũng không có."
Nghiêm Phụng Khanh sững sờ.
Một thiên tài từng được ca tụng khắp nơi, giờ đây phải chấp nhận mình không bằng một quân cờ trong tay kẻ khác?
Ông ta lặng người vài giây, rồi bỗng bật cười. "Thái Cát… Thì ra tên thật của hắn là Thái Cát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Quốc Diên nhẹ gật đầu: "Hắn vốn chỉ là một tạp dịch đi theo chưởng môn tiền nhiệm của Quy Nguyên Tông."
Nghiêm Phụng Khanh lau nước mắt, trên môi vẫn giữ nụ cười chế nhạo: "Tạp dịch? Hóa ra chỉ là một thằng tạp dịch…"
"Ngày rời tông môn, tu vi của hắn chỉ mới cấp 2. Nhưng hắn đã dùng cấm thuật để leo lên vị trí Thiên sư cao cấp, lập ra tổ chức Thiên Tề."
Thái Cát từng chứng kiến sự tuyệt vọng của chưởng môn khi đối mặt với cái chết. Cảm xúc đó như một chiếc móc, ngoạm sâu vào tâm trí hắn, khiến lòng tham sinh sôi.
Hắn muốn trường sinh. Muốn thọ cùng trời đất.
Nhưng tất cả những gì hắn làm, tất cả m.á.u hắn đổ, chỉ là đang bước từng bước trong một giấc mộng tàn nhẫn mà người khác bày ra.
Nghiêm Phụng Khanh im lặng, rồi bất chợt nghiến răng nói như điên: "Chỉ là một tên tạp dịch! Chỉ là... khụ khụ khụ!"
Ông ta ho dữ dội, như thể muốn khạc cả nội tạng ra ngoài.
Lý Quốc Diên vẫn điềm nhiên quan sát ông ta, ánh mắt không d.a.o động chút nào. Kết cục hôm nay, là ông ta tự chọn lấy.
Ông tiếp tục nói: "Dựa theo các lời khai và chứng cứ hiện có, chúng tôi xác định được người đứng sau mọi chuyện là chưởng môn tiền nhiệm của Quy Nguyên Tông – Hạ Tu Dư."
"Cái gì?!" Nghiêm Phụng Khanh sửng sốt: "Hạ chưởng môn chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao?"
Ký ức hiện về – năm đó khi Hạ chưởng môn qua đời, Nghiêm Phụng Khanh mới chỉ là một thiếu niên theo gia chủ đến viếng tang. Hình ảnh tang lễ vẫn còn rất rõ trong đầu ông ta.
Hạ Tu Dư thực sự đã chết.
"Người thường c.h.ế.t sẽ thành quỷ. Thiên sư cũng không ngoại lệ." Lý Quốc Diên nói: "Kẻ ra chỉ thị cho ông, kẻ đứng trong bóng tối giật dây mọi thứ, không phải Thái Cát."
Nghiêm Phụng Khanh lạnh cả sống lưng.
Một con quỷ. Một kẻ c.h.ế.t rồi mà vẫn còn thao túng thế cục, biết rõ mọi hành động, rồi lợi dụng ông ta để bày mưu hại người.
Giọng ông ta khản đặc: "Nếu đúng là ông ta, vậy tại sao lại muốn g.i.ế.c Phó Cửu Ca?"
Lý Quốc Diên nhìn thẳng vào mắt ông ta, chậm rãi đáp: "Trong sách cấm thuật mà Thái Cát đánh cắp, có một đoạn châm ngôn: nếu tu luyện cấm thuật, sẽ có một người mang khí vận lớn ngăn cản việc thành đạo. Sách còn ghi rõ nơi sinh và ngày sinh của người ấy."
Nghiêm Phụng Khanh không ngu – nghe đến đây đã gần như hiểu ra.
"Ý ông là tất cả là bịa đặt?" Giọng ông ta run rẩy.
Chỉ có một tên tạp dịch thiếu hiểu biết mới tin vào thứ 'châm ngôn' đó.
Lý Quốc Diên gật đầu: "Hạ Tu Dư từng nổi danh nhờ thuật Thôi Diễn của huyền môn. Trước khi chết, ông ta từng thôi diễn thấy người có khí vận đặc biệt sẽ cản trở việc ông ta trở thành Quỷ Vương."
Nghiêm Phụng Khanh hỏi dồn: "Thế thì liên quan gì đến Phó Cửu Ca?"
Lý Quốc Diên trả lời: "Người đầu tiên ông ta thấy là Thích Tuyền. Ba năm sau, thôi diễn lại một lần nữa, ông ta thấy người thứ hai có khí vận lớn chính là con trai của Phó Cửu Ca."
Nghiêm Phụng Khanh hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Dù năm xưa ông ta hợp tác với Thiên Tề không hoàn toàn là tự nguyện, nhưng chí ít, ông ta nghĩ mình nắm rõ toàn bộ ván cờ. Nào ngờ, người giật dây thật sự lại là một kẻ đã chết?
Một con quỷ, âm thầm điều khiển tất cả chỉ để trở thành Quỷ Vương?
Ông ta khàn giọng hỏi: "Nói những điều này để làm gì?"
"Tôi muốn hỏi lại – bức thư đó còn không?" Lý Quốc Diên nói, ánh mắt sắc bén. "Nó có thể là manh mối cuối cùng. Một bức thư cũng không thể bỏ qua."
"Không còn." Nghiêm Phụng Khanh thở dốc, lắc đầu.
Vẻ mặt Lý Quốc Diên không thay đổi. Dường như ông đã sớm dự đoán được câu trả lời này.
Ông không nói thêm, quay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, Nghiêm Phụng Khanh cất giọng yếu ớt phía sau: "Tôi... có thể bắt chước lại nét chữ trong thư. Tôi còn từng điều tra cả nguồn gốc của tờ giấy đó."