Hơn nữa, tất cả người bị tổn thương kinh mạch trong chiến dịch lần này đều được đưa về thành phố Long Kinh để điều trị – nhờ có sự phối hợp của Linh Sinh mà không xảy ra bất kỳ thương vong nào trong nội bộ Cục Điều tra hay giới huyền môn.
Anh xứng đáng được vinh danh.
Vì sự kiện lần này quá đặc biệt, lúc nhận khen thưởng, Linh Sinh không thể tiếp tục dùng ảo thuật để che giấu gương mặt, nên Thích Tuyền đã đích thân giải trừ phép che giấu, để anh lộ diện với khuôn mặt thật.
Tuy nhiên, việc để lộ mặt thật không phải không có rủi ro.
Từ cuộc thẩm vấn Thái Cát, họ đã xác định rõ: việc Phó cửu Ca bị phục kích, rồi rơi vào tay Đinh Tập hoàn toàn không phải chuyện ngẫu nhiên. Đó là một cái bẫy được sắp đặt kỹ lưỡng, nhắm trực tiếp vào đứa trẻ đang nằm trong bụng cô.
Một khi Linh Sinh lộ mặt trước công chúng, rất có thể sẽ kéo theo hàng loạt rắc rối khó lường.
Tuy vậy, nếu người đứng sau có khả năng giật dây Đinh Tập để truy sát “đứa con cưng của Thiên Đạo”, thì hắn chắc chắn cũng đã để mắt tới Linh Sinh từ lâu. Có thể ngay từ lúc Thích Tuyền g.i.ế.c c.h.ế.t Đinh Tập và đưa Linh Sinh về biệt thự, người đó đã biết rồi.
Vậy thì chuyện lộ mặt hay không… cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Vả lại, Thích Tuyền chưa bao giờ là kiểu người sợ bóng tối, càng không sợ những thứ yêu ma quỷ quái giấu mặt sau lưng.
Ở một góc độ nào đó, cô và Linh Sinh đang ở trong cùng một vị trí: trở thành “chướng ngại vật” trong mắt kẻ địch.
Nhưng hai chướng ngại vật nếu cùng hợp sức, chưa biết chừng lại có thể đánh cho đối phương hồn phi phách tán.
Ác quỷ trong bóng tối có thể xem được đại thế, có thể thôi diễn thiên cơ – nhưng có lẽ không thể nào thôi diễn ra cảnh tượng hôm nay, khi hai người họ cùng xuất hiện bên nhau.
“Thích cố vấn, Thích y sư, mời lên xe.” Địch Mông giơ tay chào một cách nghiêm chỉnh, giọng nói cũng vô cùng nghiêm túc.
Thích Tuyền và Linh Sinh lên xe của anh ấy. Xe phía sau là do Thẩm Huy và Đường Miên điều khiển, theo sát không rời.
Lần này, Địch Mông lái xe rất vững vàng.
Ở ghế sau, Linh Sinh ngồi ngay ngắn, vai lưng thẳng tắp, nhưng đầu lại nghiêng sang nhìn Thích Tuyền chăm chú.
Thích Tuyền cảm nhận được ánh mắt kia, quay sang hỏi: “Sao vậy?”
Linh Sinh bị bắt gặp, cả người lập tức cứng đờ. Anh lúng túng quay mặt đi, vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”
[Phì.] Hệ thống trong đầu cô bỗng bật cười.
Thích Tuyền nghi hoặc: [Cười cái gì?]
Hệ thống: [Hí hí, không có gì đâu ~]
Không khí trong xe nhanh chóng trở nên yên ắng trở lại. Chiếc xe lăn bánh thẳng về phía Cục Điều tra.
Buổi lễ vinh danh lần này được tổ chức vô cùng long trọng. Có mặt tại hội trường là Doãn Dật, Phó cửu Trọng, Vạn Độ – cùng nhiều chưởng môn, gia chủ, trưởng lão của các thế lực lớn từng tham gia chiến dịch càn quét. Ngoài ra, còn có sự góp mặt của những Thiên sư có thành tích xuất sắc trong chiến dịch.
Lễ vinh danh được truyền hình trực tiếp trên toàn bộ các kênh nội bộ của Cục Điều tra toàn quốc.
Trong hội trường, các đại lão ngồi ở hàng ghế đầu. Hai vị trí trung tâm vẫn còn trống, rõ ràng đang chờ những nhân vật quan trọng nhất.
Vạn chưởng môn của Huyền Thanh phái nhìn quanh một lượt, không giấu được sự cảm khái: “Doãn chưởng môn được tác chiến cùng Thích tiền bối, thật khiến người khác ngưỡng mộ.”
Lúc ông ta được phân công dẫn đội đến Long Đường, không thể tận mắt chứng kiến Thích tiền bối đại chiến cảnh giới Nhân Hoàng – tới giờ vẫn còn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Doãn Dật mỉm cười ôn hòa: “Thích tiền bối đúng là tấm gương sáng trong giới huyền môn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thực tế, lúc ấy ông ta cũng chẳng thấy được gì nhiều. Hai người đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng giao đấu, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp. Chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hai thanh đại đao – một đỏ, một đen – như nuốt chửng cả bóng dáng Thái Cát.
Nhưng dù không nhìn rõ, ông vẫn không thể giấu được vẻ tự hào trước mặt Vạn Độ.
Vạn Độ nhìn về phía một chỗ ngồi cách đó không xa, bất chợt nhíu mày: “Người kia là ai vậy? Nhìn quen mắt quá… mà sao khí tức trên người lại có phần… tà dị?”
“Tạ Lãm Châu.” Phó Cửu Trọng đột nhiên lên tiếng, giọng trầm thấp vang lên giữa không gian trang nghiêm: “Từng là quán quân Đại hội Huyền môn.”
Tạ Lãm Châu từng là tán tu, vậy mà vẫn giành được ngôi vị cao nhất trong Đại hội năm đó, danh tiếng lập tức vang xa, được xem như một trong những thiên tài kiệt xuất nhất của giới huyền môn thời bấy giờ.
Vạn Độ tròn mắt kinh ngạc: “Thì ra là em rể của Phó huynh! Nhưng ông ấy…”
“Ông ấy là công thần lớn trong cuộc thanh trừ lần này.” Doãn Dật giải thích, giọng đầy tôn kính, “Tạ thiên sư đã dùng thân phận quỷ tu thâm nhập vào thế giới ngầm, âm thầm phát hiện ra ba mươi hang ổ tà tu, cứu sống không ít trẻ nhỏ trong suốt hai mươi năm.”
Vạn Độ không giấu được sự thán phục: “Đúng là không hổ danh quán quân huyền môn năm đó.”
Ngay sau đó, ánh mắt ông chuyển sang hàng ghế danh dự, rồi bất chợt hỏi: “Sao bên cạnh ông ấy lại để trống một chỗ?”
Doãn Dật lắc đầu, nhỏ giọng: “Chuyện này tôi cũng không rõ.”
Lúc ấy, cửa lớn lễ đường đột ngột mở ra, vài người bước vào khiến cả hội trường lập tức yên lặng. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía lối vào.
Người đi đầu là Lý Quốc Diên — Cục trưởng Cục Điều tra. Dáng người cao lớn, phong thái uy nghiêm, mỗi bước đi đều toát ra khí thế khiến người khác không thể không chú ý.
Và rồi —
Thích Tuyền xuất hiện.
Cô mặc bộ đồng phục nghiêm chỉnh của Cục Điều tra, dáng đứng thẳng tắp như một thanh kiếm tuyệt thế. Vẻ lạnh lùng, mạnh mẽ và dứt khoát của cô khiến cả hội trường không ai dám thở mạnh. Chỉ một ánh mắt, một bước chân cũng khiến người ta sinh lòng tôn kính.
Không ít người hô thầm trong lòng:
“Đây chính là Thích tiền bối của chúng ta!”
Tuy nhiên, khi nhìn thấy người đi bên cạnh cô, mọi ánh mắt lập tức chuyển sang sự ngạc nhiên.
Người đó là ai?
Linh Sinh xuất hiện trong diện mạo thật sự, không hề ẩn giấu gì. Ngoài một số ít người biết rõ thân phận anh, kể cả phần lớn điều tra viên của Cục cũng không thể nhận ra.
Một gương mặt xa lạ — nhưng lại được sánh vai với Thích Tuyền, hơn nữa còn cùng bước vào lễ đường với Cục trưởng Lý?
Mộng Vân Thường
Trong bầu không khí đầy thắc mắc, Linh Sinh thản nhiên đi tới, ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Tạ Lãm Châu.
Ánh mắt Phó Cửu Trọng lập tức mở to, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Linh Sinh. Càng nhìn, ông càng thấy giống — giống em gái ông đến kỳ lạ.
Hơn nữa, còn ngồi ngay bên cạnh Tạ Lãm Châu?
Điều này có nghĩa gì?
Trong lòng Phó Cửu Trọng trào dâng cảm xúc mãnh liệt, đến nỗi Doãn Dật gọi mấy lần cũng không nghe thấy.
“Phó huynh? Phó huynh! Bắt đầu rồi!”
Mãi đến lúc ấy, ông mới như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, khẽ hít sâu một hơi. Trong lòng thầm quyết — sau khi buổi lễ kết thúc, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.