Nhật Ký Hào Môn

Chương 445



Ầm một tiếng — cả năm khu khán đài sáng rực, trận pháp hiện lên. Tầng màn chắn gần như trong suốt nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu vực khán đài. Là trận pháp cấp 8! Không g.i.ế.c người, không gây thương tích, nhưng nhốt người thì rất dễ. Trừ khi phá được trận, nếu không, đừng hòng ra ngoài.

Khán giả đều choáng váng.

“Trận pháp cấp 8 thật hả?”

“Anh ta điên rồi à? Nhốt cả đám người trong đây làm gì?”

Trên thực tế, những trận pháp này đều là phù chú hợp thành — Bùa Hợp Thành do Tạ Lãm Châu đích thân vẽ. Nghiêm Hoè đã âm thầm chuẩn bị từ trước, chỉ chờ thời cơ là kích hoạt.

Ngay lập tức, một người giận dữ đập bàn đứng dậy: “Nghiêm Hoè! Cậu phát điên rồi hả?!”

Nghiêm Hoè liếc một cái, giọng lạnh như băng: “Im đi.”

Người nọ giật mình. Trận pháp cấp 8 bao phủ toàn bộ khán đài, trong đó còn có vài vị đại lão ngồi trên. Ai cũng nghĩ anh không dám manh động... nhưng lỡ đâu thật sự dám?

Không khí lặng xuống, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa biến mất. Một vị trưởng bối tu vi cấp 7, vì quá phẫn nộ, bất chấp tất cả vung tay tung ra một đạo kiếm quang thẳng về phía Nghiêm Hoè.

“Đùng!”

Ngay khoảnh khắc đó, kiếm gỗ đào nơi cổ tay anh biến lớn, chặn đứng đòn tấn công, còn đánh tan nó thành từng mảnh. Một chiêu, dễ như trở bàn tay.

Cả hội trường nín thở.

“Cấp 7 bậc 1 mà cũng bị chặn lại? Không lẽ…”

Người ra tay nhìn chằm chằm vào Nghiêm Hoè, kinh hãi hỏi: “Cậu… đã đột phá cấp 8 rồi?”

Một câu nói khiến tất cả ồ lên.

Cấp 8 — đó là cảnh giới đủ tư cách kế thừa vị trí gia chủ!

Trước giờ mọi người đều biết Nghiêm Hoè là người nổi bật nhất trong lớp trẻ, nhưng không ai ngờ anh lại có thể tu luyện nhanh như vậy. Không ai, kể cả những kẻ luôn dè chừng anh, lường được điều đó.

Nghiêm Phụng Khanh cười lạnh: “Gia chủ đúng là có người con trai xuất sắc.”

Nghiêm Phụng Quân cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Mọi người đừng nóng vội, cứ nghe Nghiêm Hoè nói trước đã.”

Vị trưởng bối vừa ra tay cũng không dám làm loạn thêm, đành quay về chỗ ngồi.

Nghiêm Hoè không vòng vo, cũng chẳng đôi co, chỉ lấy ra một bản danh sách rồi đưa cho quản gia.

“Đọc đi.”

Quản gia vốn là người điềm tĩnh, nhưng dưới tình huống hiện tại cũng khẽ run tay, miễn cưỡng cao giọng đọc.

Chẳng mấy chốc, cả sân lại rộ lên tiếng bàn tán.

“Ơ, sao toàn thấy tên người bên chi thứ vậy?”

“Đây không phải là tên mấy đứa đoạt giải trong đại hội sao?!”

“Khoan đã, hình như... đều là ba nhà chi thứ kia?!”

Gương mặt những người bị gọi tên trắng bệch, kẻ che mặt, người cúi đầu. Bên dưới ba tầng kết giới bảo vệ của các nhà, từng chút từng chút một, sự thật bắt đầu hiện rõ.

Còn nhà chi thứ vốn không có mặt mũi gì, lại ngồi im xem kịch — lần này, xem ra là vở kịch hay nhất từ đầu năm tới giờ.

"Ê, mấy người đó sao run như cầy sấy thế kia?"

"Cái danh sách đó là gì vậy? Ý gì đây?"

"Bảo sao năm nay lại đổi vị trí ngồi, thì ra là có trò."

"Đúng đó, lúc mới tới tôi còn tưởng dòng chính cố tình lạnh nhạt với bọn mình."

"Có cảm giác chuyện lớn sắp nổ ra rồi..."

Bầu không khí trong sân bỗng trở nên ngột ngạt. Quản gia cầm danh sách bước đến cạnh Nghiêm Hoè, ánh mắt mang theo chút do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng Nghiêm Hoè lạnh như băng: "Những cái tên có trong danh sách này, đều có liên quan đến tà tu."

Lời vừa dứt, cả khán đài chấn động. Những người bị gọi tên đều là đệ tử thuộc chi hệ của Nghiêm Phụng Khanh và hai nhánh phụ còn lại.

Nếu đệ tử đã cấu kết với tà tu, thì người đứng đầu các chi đó liệu có thực sự vô can?

Sân đấu lập tức náo loạn. Có người đứng bật dậy hét lên:

"Tà tu cái gì chứ! Cậu có chứng cứ gì mà dám nói chúng tôi cấu kết với tà tu?"

"Nghiêm Hoè, thua thì nhận thua, đừng có bày trò vu vạ!"

"Nói láo! Tôi trong sạch, chưa từng dính líu gì đến tà tu cả!"

Trên khán đài, Nghiêm Phụng Khanh vẫn bình tĩnh, dáng vẻ tự tin như không hề bị lay động. Trong khi đó, hai vị chủ sự đi cùng lại không giấu nổi vẻ kinh hãi. Ngay cả Nghiêm Phụng Quân cũng tỏ ra bất ngờ — rõ ràng ông ấy không biết con trai mình lại bí mật hành động lớn đến thế.

Nhưng mà, như mọi người đã nói: đâu là bằng chứng?

Mộng Vân Thường

Nghiêm Phụng Khanh mỉa mai cười một tiếng: "Hôm nay, tôi mới thật sự được thấy bản lĩnh của dòng chính các người đấy."

Ông ta quay sang nhìn Nghiêm Phụng Quân, giọng đầy khiêu khích: "Nghiêm Phụng Quân, chẳng lẽ ông không chịu nổi thất bại nên định vu cho bọn tôi tội phản bội để vớt vát thể diện sao?"

Nghiêm Phụng Quân không đáp ngay mà nhìn sang chủ sự bên phải, ánh mắt sắc như dao. Bị áp lực khí thế của gia chủ đè nặng, người kia chỉ biết cúi đầu im lặng.

Cuối cùng ông mới cất giọng rõ ràng: "Tôi, Nghiêm Phụng Quân, không quen giở trò hèn hạ. Nhưng nếu không có bằng chứng rõ ràng thì lời nói chỉ là vô căn cứ. Nghiêm Hoè, con đưa ra bằng chứng đi."

Nghiêm Hoè không chút do dự: "Cục Điều tra đã phát triển được thiết bị kiểm tra mới. Chỉ cần từng dùng thuốc tăng tu vi của tà tu, hoặc từng bị Bùa Con Rối khống chế, đều sẽ bị phát hiện ngay lập tức."

Anh xoay người, đối diện thẳng với khán đài, ánh mắt dừng lại trên người Nghiêm Phụng Khanh.

"Vừa rồi trong phòng nghỉ, quản gia của ông ta đã chết. Không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào, chỉ trong nháy mắt đã bị hút cạn linh lực, trở thành xác khô."

Khuôn mặt Nghiêm Phụng Khanh lập tức biến sắc.

"Cái gì? Xác khô? Tại sao lại c.h.ế.t đột ngột như vậy chứ?"

Bên dưới, đám đệ tử bị giữ trong kết giới bắt đầu hoảng loạn, thi nhau gào thét:

"Nghiêm Hoè! Cậu không thể vì mất mặt mà lôi bọn tôi ra làm trò được!"

"Thả bọn tôi ra ngay! Cậu làm vậy là muốn ép người quá đáng!"

Nghiêm Hoè vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Muốn nói gì thì để đến Cục Điều tra rồi hãy nói."

Khán đài bỗng rơi vào im lặng ngột ngạt. Nghiêm Phụng Khanh siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, giọng trầm đục:

"Nghiêm Hoè, cậu có biết mình đang làm gì không? Cậu muốn đưa người của gia tộc vào Cục Điều tra thật à?"

Nghiêm Hoè thản nhiên đáp: "Người đầu tiên bị đưa vào, chẳng phải là ông sao?"

Nghiêm Phụng Khanh nghẹn họng. Với thân thể hiện tại, dù vẫn giữ tu vi cấp 7, nhưng hai chân phế tật, gần như không thể vận dụng thuật pháp được nữa.

Ông ta đảo mắt, nhìn về phía hai vị chủ sự hy vọng họ sẽ lên tiếng. Nhưng cả hai chỉ biết cúi gằm, im thin thít. Một người trong số đó lúc trước còn 'vô tình' thử ra tay với Nghiêm Hoè, nhưng chiêu pháp yếu đến đáng thương, không đủ để gây tổn hại cho anh, càng không dám đối đầu với Nghiêm Phụng Quân đã đạt đến cấp 7 bậc 3.

Rõ ràng họ không dám chống lại hai cha con này.

Nghiêm Phụng Khanh tức đến mặt mày vặn vẹo, khàn giọng gằn từng chữ: "Nghiêm Phụng Quân, nếu hôm nay ông dám đưa bọn họ vào Cục Điều tra, ông không sợ sau này cả ba chi sẽ không nhận ông là gia chủ nữa à?"

Lời cảnh cáo không phải không có lý. Nếu ba chi thật sự liên thủ phản loạn, dòng chính e là cũng khó giữ nổi vị trí đứng đầu. Một gia tộc mà chia rẽ thì chẳng khác gì mỡ dâng miệng mèo, sẽ dễ dàng bị các thế lực bên ngoài dìm chết. Nhà họ Nghiêm là đệ nhất thế gia trong giới huyền môn, không thiếu kẻ thèm thuồng địa vị này.

Thế nên, cho dù vì lợi ích chung, dòng chính cũng không thể quá cứng rắn — ít nhất là phải giữ thể diện cho người nhà.

Nghiêm Phụng Quân nhìn con trai mình. Hai cha con nhìn nhau, chẳng cần nói lời nào nhưng trong ánh mắt lại toát ra sự đồng lòng.

Cuối cùng, Nghiêm Phụng Quân gật đầu tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, vị trí gia chủ nhà họ Nghiêm sẽ do Nghiêm Hoè tiếp nhận. Tôi sẽ lui về bế quan, không can dự thế sự."

Lời tuyên bố còn chưa kịp khiến mọi người tiêu hoá hết, thì ngay lúc đó, một nhóm người mặc đồng phục Cục Điều tra tiến vào võ đài, tay cầm thiết bị kiểm tra nhỏ gọn.

Sắc mặt của Nghiêm Phụng Khanh và hai vị chủ sự lập tức xám ngoét. Bên trong kết giới, đám đệ tử ba chi sợ đến trắng bệch cả mặt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com