Cùng thời điểm đó, các Hiệp hội Thiên sư trên khắp cả nước đồng loạt khởi động chiến dịch thanh trừng nội gián. Dưới sự hỗ trợ của thiết bị kiểm tra đặc biệt, Tổ giám sát tiến hành đột kích bất ngờ. Từ Hội trưởng cho đến các nhân viên cấp thấp trong hiệp hội, từng tầng lớp đều bị lôi ra ánh sáng—nội gián của tà tu có mặt khắp nơi.
Những người bị trúng Bùa Con Rối, khi bị phát hiện thì đã sớm biến thành những cái xác khô không còn chút sinh khí. Còn những kẻ bị bắt giữ—hầu hết đều là những Thiên sư từng uống qua loại thuốc lạ—thì miệng vẫn ra sức kêu oan, phủ nhận mọi hành vi sai trái. Nhưng khi các điều tra viên khám xét nơi ở của họ và tìm thấy những viên thuốc mang mùi m.á.u tanh đặc trưng, từng người một lập tức im bặt, không ai còn dám mở miệng biện hộ.
Cục Điều tra chính thức tiến hành một cuộc “tổng vệ sinh” trong giới huyền môn. Cuộc thanh trừng lần này diễn ra thần tốc, hiệu quả và không để lại kẽ hở nào, khiến toàn bộ giới tu hành chấn động. Các thế lực lớn nhỏ đều nơm nớp lo sợ.
Mộng Vân Thường
Ngay sau khi xử lý ổ nội gián trong Hiệp hội Thiên sư, Cục Điều tra ban hành lệnh triệu tập, yêu cầu tất cả Thiên sư có tên trong danh sách phải đến Cục để tiến hành kiểm tra đo lường trong thời hạn quy định. Nếu không tự nguyện chấp hành, họ sẽ bị cưỡng chế thi hành kèm theo xử phạt nghiêm khắc.
Một số thế gia và tông môn vẫn còn chần chừ, chưa dám đưa ra quyết định thì nhà họ Nghiêm đã là người đầu tiên đứng ra chủ động hợp tác. Toàn bộ người trong tộc đều tiếp nhận kiểm tra đo lường. Và không ngờ, hành động này lại thực sự phát hiện ra không ít kẻ cấu kết với tà tu.
Cả giới huyền môn lập tức rúng động.
Một thế gia đứng đầu như nhà họ Nghiêm còn chấp hành và thật sự có kẻ phản bội bị phát hiện, vậy các thế lực khác còn có tư cách gì để tiếp tục giấu đầu lòi đuôi?
Nếu như hành động của nhà họ Nghiêm khiến các bên còn lại không thể không tuân theo, thì tuyên bố chính thức của Quy Nguyên tông khiến cho mọi sự phản kháng hoàn toàn bị dập tắt. Tất cả các Thiên sư thuộc Quy Nguyên tông đều đã chủ động tiếp nhận kiểm tra!
Ngay sau đó, nhà họ Phó, nhà họ Chu, Huyền Thanh phái và nhiều môn phái khác cũng lần lượt phát thông báo, tuyên bố toàn bộ thành viên sẽ bước vào quá trình kiểm tra nội bộ dưới sự giám sát của Cục Điều tra.
Về phần Hành Phong phái—sau cái c.h.ế.t của Thái Cát, cùng với việc Dư Lan Chi và nhiều trưởng lão bị bắt giữ—đã hoàn toàn rơi vào vòng giám sát nghiêm ngặt của Cục.
Bên trong tông môn, tất cả đệ tử và trưởng lão còn lại được tập trung ra quảng trường, xếp hàng lần lượt tiếp nhận kiểm tra đo lường.
Người đầu tiên đứng ra là Phùng Khắc.
Anh ấy không bị yểm Bùa Con Rối, cũng chưa từng uống loại thuốc kia. Lẽ ra nên thấy nhẹ nhõm, nhưng thực tế thì cảm xúc của anh vô cùng phức tạp, chẳng thể vui nổi.
Chưởng môn của họ—Dư Lan Chi—người mà anh từng tôn kính như cha ruột, hóa ra lại âm thầm cấu kết với tà tu. Còn các trưởng lão mà anh luôn xem là tiền bối đức cao vọng trọng, thì lại đang bị buộc tội luyện chế thuốc máu, gây ra cái c.h.ế.t của hàng loạt trẻ em và không ít Thiên sư chính đạo.
Từ nhỏ, Phùng Khắc đã gia nhập Hành Phong phái, sống và lớn lên trong sự dạy dỗ của các bậc trưởng bối trong tông môn. Anh là đại đệ tử được chưởng môn tin tưởng giao phó trọng trách. Khi sư phụ và trưởng lão bế quan tu luyện, mọi công việc lớn nhỏ trong môn phái đều do một tay anh quản lý. Vậy mà đến giờ anh mới nhận ra, mình chưa bao giờ thật sự hiểu bản chất của nơi mình gắn bó suốt bao năm.
Một đệ tử trẻ tuổi đứng phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, Hành Phong phái mình có bị giải tán không?”
Phùng Khắc không trả lời ngay, một lúc sau mới khàn giọng: “Huynh cũng không biết.”
Mọi người trong tông môn đều đã tận mắt chứng kiến trận đại chiến trước đó—từ việc Thích Tuyền c.h.é.m g.i.ế.c tà tu, đến khoảnh khắc Thái Cát thi triển cấm thuật khiến người thành xác khô; từ cảnh tượng chưởng môn và trưởng lão bị bắt giữ, đến những bằng chứng không thể chối cãi. Tất cả đều đã nhìn thấy.
Trong lòng Phùng Khắc giờ đây là một mớ hỗn độn không tên—giữa căm phẫn và day dứt. Sư phụ là người dạy anh đạo pháp, vậy mà lại gây ra những tội ác tày trời. Thế nhưng, họ cũng chưa từng ép đệ tử tông môn thành con rối, hay bắt ép ai uống thuốc.
Mâu thuẫn chồng chất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi kiểm tra, ngoài một vài trưởng lão trốn trong tông môn bị phát hiện vấn đề, còn lại tất cả đệ tử đều bình thường. Phùng Khắc thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh lấy hết can đảm, bước tới chỗ điều tra viên, lễ phép hỏi:
“Xin hỏi, sau khi kiểm tra xong, chúng tôi có thể tiếp tục ở lại trong tông môn không?”
Điều tra viên đáp: “Tạm thời cứ ở lại, chưa có lệnh thì không được rời khỏi tông môn. Còn xử lý cụ thể thế nào, sẽ chờ chỉ thị từ tổng bộ.”
Hiện tại, các khu vực đều đang gấp rút hoàn tất kiểm tra, dữ liệu vẫn còn đang được tổng hợp và báo cáo lên tổng cục, chưa có phán quyết cuối cùng về việc xử lý từng môn phái liên quan.
Phùng Khắc cúi đầu nói nhỏ: “Vâng, cảm ơn.”
Tại Cục Điều tra thành phố Long Lâm.
Thích Tuyền đang ngồi trong phòng nghỉ, âm thầm củng cố tu vi sau trận chiến. Linh Sinh thì như cái đuôi nhỏ, không rời cô nửa bước.
Thích Tuyền vốn định khuyên Linh Sinh ra ngoài nghỉ ngơi, nhưng mặc cho cô nói gì, anh vẫn chỉ cúi đầu im lặng, chẳng chịu nhúc nhích, nhất quyết muốn ở lại bên cạnh cô.
Cũng thật là bướng bỉnh.
Cô không còn cách nào khác, đành mặc kệ anh.
Việc bắt giữ nghi phạm đã có các điều tra viên lo liệu, nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành — tiêu diệt được Thái Cát và một số tà tu cấp 9 là thành công lớn. Tuy vậy, hồn phách của Thái Cát vẫn phải mang về Long Kinh để tiếp nhận thẩm vấn.
Sau khi ngồi thiền hồi phục đến khoảng ba giờ chiều, Thích Tuyền đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ. Linh Sinh lập tức đi theo, lặng lẽ như chiếc bóng.
“Tiền bối, tu luyện xong rồi ạ?” Thẩm Huy đứng đợi sẵn bên ngoài, thấy cô xuất hiện thì nhanh chóng bước lên chào hỏi. “Chúng ta quay về Long Kinh luôn chứ?”
“Cô ấy đột phá trong lúc chiến đấu, hiện tại đang bế quan. Chúng ta có thể về trước.”
Anh ấy và Đường Miên đều tham chiến trong trận đó, tuy anh chưa đột phá nhưng cũng thu được nhiều lợi ích, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ lên cấp.
“Ừ, vậy về Long Kinh.”
Tối hôm đó, xe chở cả đoàn tới Cục Điều tra thành phố Long Kinh.
Lý Quốc Diên đích thân đứng chờ ở cửa để đón tiếp. Với vai trò người có công lớn nhất trong cuộc thanh trừ lần này, sự kính trọng dành cho Thích Tuyền là hoàn toàn xứng đáng.