Nhật Ký Hào Môn

Chương 444



Anh không cần phải đợi quá lâu.

Ngay khi trận tỷ thí sắp kết thúc, điện thoại trong tay anh rung lên—người gọi là Lý Quốc Diên.

“Cục trưởng Lý,” Nghiêm Hoè bắt máy, dù thường ngày điềm tĩnh nhưng lúc này cũng không giấu được sự khẩn trương.

Đầu dây bên kia, giọng nói trầm ổn của Lý Quốc Diên vang lên mang theo vẻ kích động, như cố nén phấn khích: “Một phút trước, tất cả hang ổ tà tu mà chúng ta theo dõi đều đã bị triệt phá, quét sạch không chừa một mống.”

“Thành phố Long Lâm...”

“Nhờ có Thích đại sư ra tay nên lần này tổn thất không nhiều.” Lý Quốc Diên gần như thán phục: “Nghiêm Hoè, cậu có thể bắt đầu hành động rồi.”

Nghe đến đây, Nghiêm Hoè phá lệ bật cười thành tiếng, lòng vui sướng như trút được gánh nặng lớn. Chỉ là anh có chút tiếc nuối—vì không thể tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Thích tiền bối tiêu diệt lũ tà tu ấy.

Quản gia bên cạnh thấy sắc mặt anh thay đổi thì lập tức nói: “Thiếu chủ, bên sân tỷ thí vẫn đang chờ ngài.”

Nghiêm Hoè cất điện thoại, gật đầu rồi quay người sải bước rời đi.

Trong sân lúc này đang diễn ra trận tỷ thí cuối cùng—trận chiến quyết định người đứng đầu năm nay.

Điều bất ngờ là hai tuyển thủ đang so tài đều thuộc chi thứ, trong khi đệ tử dòng chính thì đã bị loại từ sớm, đến top 3 cũng không lọt vào.

Trên khán đài, Nghiêm Phụng Quân vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Một vị chủ sự ngồi cạnh cười nói: “Năm nay đệ tử biểu hiện quá xuất sắc. Có mấy người thậm chí còn đột phá lên cấp 6 ngay trước kỳ tỷ thí, tôi nhớ rõ kỳ trước ngoài Nghiêm Hoè ra chẳng ai lên được cấp 6 cả.”

Một người khác cũng gật đầu tán đồng: “Xem ra Đại hội Huyền môn năm nay, nhà họ Nghiêm ta có thể yên tâm rồi.”

Với vài đệ tử cấp 6, nhà họ Nghiêm chẳng cần sợ môn phái nào khác.

Ngay lúc mọi người đang vui mừng, Nghiêm Phụng Khanh đột nhiên bật cười, giọng nói chậm rãi như sợ người khác không nghe rõ: “Gia chủ cũng nghĩ vậy sao?”

Lời này khiến bầu không khí trên khán đài đột ngột trầm lắng.

Không ai không hiểu, dòng chính lần này mất mặt hoàn toàn, đến nổi không có nổi một người trong top 3. Nghiêm Phụng Khanh rõ ràng đang mượn cơ hội để mỉa mai gia chủ.

Nghiêm Phụng Quân lại vẫn giữ thái độ hòa nhã, khẽ mỉm cười: “Chỉ cần là người họ Nghiêm, ai giành được vinh quang cho gia tộc, đều là đệ tử tốt của nhà họ Nghiêm. Đệ tử bên chi của Phụng Khanh đúng là nhân tài kiệt xuất. Tôi tin chắc năm sau, bọn họ sẽ tỏa sáng hơn nữa.”

Nghiêm Phụng Khanh cười nhạt. Ông ta không tin gia chủ bị chi thứ đè đầu cưỡi cổ đến mức này mà còn có thể cười tươi như không có gì xảy ra.

Đúng lúc đó, trận đấu dưới sân kết thúc.

Mộng Vân Thường

Người giành được vị trí đứng đầu—là một đệ tử của Nghiêm Phụng Khanh.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy khắp khán đài, trừ khu vực của dòng chính, không khí nơi đó nặng nề đến mức có thể cảm nhận được bằng mắt thường.

Có một nam đệ tử dòng chính trẻ tuổi cúi đầu che mặt, không kìm được bật khóc.

Cậu vốn là ứng cử viên sáng giá nhất bên dòng chính—mới 19 tuổi đã đạt đến cấp 5 bậc 2, là thiên tài hiếm có.

Nhưng chẳng ai ngờ, các đối thủ cùng tuổi với cậu đều đột phá lên cấp 6 ngay trước khi thi đấu. Điều này vô hình chung tạo ra áp lực nặng nề, khiến cậu chưa lên sân đã chột dạ. Đến khi thi đấu lại bị áp đảo hoàn toàn, sự tự tin từng chút một bị đánh tan.

Giờ đây, kết quả đã định: dòng chính không có nổi một người đủ điều kiện tham gia Đại hội Huyền môn năm sau. Họ đã khiến gia tộc mất mặt, khiến gia chủ và trưởng lão thất vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong khi dòng chính như vừa trải qua mùa đông giá lạnh, thì ba khu khán đài còn lại lại tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Có một chi nhỏ trước giờ luôn đi theo phe trung lập thì ngồi bên cạnh xem náo nhiệt.

“Cũng lạ thật đấy,” có người nhỏ giọng thì thầm, “Tự nhiên năm nay xuất hiện nhiều thiên tài đến vậy, mà lại đều là đệ tử chi thứ.”

Dưới khán đài, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.

“Tôi thấy có người bên dòng chính khóc rồi đấy, nhìn cũng tội thật, nhưng nói thật, năm nay dòng chính đúng là mất mặt thật rồi.”

“Có gì mà mất mặt? Năm đó anh Hoè một mình dẫn đầu, chẳng phải còn đánh bại mấy người cấp 6 đó sao? Chứ mấy người thi hôm nay, đánh đến cuối cùng cũng chẳng phân nổi thắng bại.”

“Nói mới nhớ, anh Hoè đâu rồi? Hồi nãy tôi còn thấy mà, sao tự nhiên biến mất?”

“Kia kìa! Anh ấy quay lại rồi kìa!”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía khán đài. Cuộc tỷ thí đã kết thúc, đúng lúc chuẩn bị công bố kết quả thì Nghiêm Hoè bước ra. Anh ấy bước đi trầm ổn, khí thế nghiêm nghị, đứng trên sân khấu, mắt đảo qua một vòng rồi dõng dạc tuyên bố:

“Tỷ thí hôm nay, không được tính.”

Không khí im ắng một giây rồi bùng nổ.

“Cái... cái gì? Tôi nghe nhầm à?!”

“Dòng chính thua không chịu nhận luôn hả?”

“Nghiêm Hoè! Tôi còn xem anh là hình mẫu lý tưởng, không ngờ anh cũng chỉ như vậy!”

“Khí độ của dòng chính đây sao? Mở mang tầm mắt thật đấy!”

“Anh Hoè, nếu bị uy h.i.ế.p thì chớp mắt một cái đi!”

Khán đài của ba nhà chi thứ lập tức rộn ràng như cái chợ. Người tức giận, kẻ châm chọc, ai cũng có lời để nói. Ngược lại, khu khán đài của dòng chính thì lại lặng ngắt như tờ — không phải vì giận, mà là vì ngơ ngác.

Dù bọn họ thua thật, thua đến chẳng còn gì để bào chữa, nhưng cũng không ngờ Nghiêm Hoè lại dám nói ra một câu như thế trước mặt bao người. Ngay cả các trưởng bối trên khán đài cũng đều sững sờ, bao gồm cả gia chủ Nghiêm Phụng Quân.

Chỉ có Nghiêm Phụng Khanh là nhếch môi cười lạnh: “Gia chủ, đây là có ý gì?”

Hai trong ba nhà chi thứ, vốn vừa giành được danh hiệu trong đại hội, cũng đứng dậy lên tiếng:

“Gia chủ, dù Nghiêm Hoè còn trẻ, nóng nảy bốc đồng, nhưng làm loạn thế này là quá đáng rồi.”

“Đúng vậy, chẳng lẽ không ai còn xem chúng tôi ra gì nữa?”

Nhà còn lại không liên quan thì ngồi xem kịch, cười cợt thêm vào: “Gia chủ, chuyện này không hợp lý chút nào.”

Nghiêm Phụng Quân: “…”

Trong lòng ông thầm rủa — thằng nhóc này gây chuyện thì cũng đừng gây chuyện to đến vậy chứ! Một câu nói thôi mà đắc tội hết cả mấy nhà!

Không khí căng như dây đàn, tất cả đều chờ Nghiêm Hoè giải thích, thậm chí xin lỗi. Nhưng anh lại chẳng hề hoảng hốt, chỉ bình tĩnh thò tay vào túi, lấy ra một chiếc điều khiển.

Mọi người: ???

Không đợi ai kịp phản ứng, anh ấn nút.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com